Tôn Hàn cố tình làm vậy là để đợi đến ngày bất động sản Phong Quân lên sàn rồi làm cho họ Đường bẽ mặt.
Tôn Hàn dù có chết cũng không buông tha đám người này!
Đường Triêu Bính đương nhiên cũng đã đoán ra chuyện này, ông ta đột nhiên chộp lấy cái micro rồi nói: “Tôn Hàn, người ngay thẳng không làm chuyện mờ ám, nếu đã đứng sau giật dây màn kịch này thì sao không xuất hiện đi!”
Muốn gỡ nút thì thì phải tìm người thắt nút.
Việc ngày hôm nay muốn giải quyết dứt điểm thì phải gọi được Tôn Hàn ra đã.
Đường Triêu Bính chắc chắn Tôn Hàn đang ở nơi nào đó, âm thầm quan sát màn kịch do chính mình đạo diễn.
Đa số những người có mặt ở đó đều không biết Tôn Hàn là ai nên đều tỏ ra
ngờ vực.
Rốt cuộc là ai mà dám phá nhà họ Đường như vậy.
Cộp cộp!
Tiếng bước chân vang lên.
Tất cả mọi người bất giác tránh ra một bên rồi đều nhìn về phía phát ra âm thanh đó.
Đó là một người thanh niên dắt theo một cô gái vô cùng xinh đẹp đang chậm rãi bước lên bục.
Một số người mắt tinh đã nhận ra.
Cô gái kia chính là cô con gái nhà họ Liễu bị cưỡng hiếp, sau đó bị đuổi ra khỏi nhà – Liễu Y Y.
Vốn việc này không có gì ghê gớm.
Ghê gớm ở chỗ những nhân vật đi đằng sau người thanh niên này, ai ai cũng là những ông trùm có máu mặt.
Từ Khang Niên của bất động sản Thịnh Hạ.
Ồng trùm băng đảng xã hội đen của Giang Châu – ông Sáu Chu.
Thẩm Thương của nhà họ Thẩm.
Quá nhiều, quá nhiều nhân vật có máu mặt, vậy mà chỉ có thể đi sau người thanh niên này.
Tất cả hơn mười người.
Thậm chí có một số nhân vật không phải người Giang Châu nhưng tiếng tăm cũng lẫy lừng.
Người thanh niên này dường như được bao phủ bởi một vầng hào quang vô cùng thần bí.
Dù là thiếu gia của gia tộc giàu nhất thủ đô xuống Tây Nam này thì cùng lắm cũng chỉ được đến thế này là cùng.
Người thanh niên này là ai?
Tất cả đám đông như đang nín thở, ai nấy vô cùng tò mò.
Lâm Mỹ Quyên cũng đang nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
Cô ta không thể ngờ rằng Tôn Hàn năm xưa bị mình ép đi tù lại có ngày hiển hách như thế này.
Nếu so với Tôn Hàn, Đường Minh Phong ngoài cái mác cậu Hai nhà họ Đường ra thì còn cái gì có thể đem ra so sánh được?
Có đủ xách dép cho Tôn Hàn không?
Trong lòng Lâm Mỹ Quyên ân hận tột cùng.
Hào quang mà Liễu Y Y có được hôm nay đáng lẽ đã thuộc về cô ta.
Thế nhưng, hôm nay Tôn Hàn lại đến tìm cô ta đòi nợ?
“Có phải em hơi lo lắng không?”
Tôn Hàn đột nhiên dừng bước, ánh mắt ấm áp nhìn sang Liễu Y Y đang rụt rè bên cạnh.
“Có, có một chút”.
Liễu Y Y thực sự không ngờ Tôn Hàn lại chuẩn bị nhiều thứ như vậy, điều đó khiến cô bớt lo lắng cho anh phần nào.
Nhưng bản thân Liễu Y Y trước nay chưa từng trải qua chuyện như thế này.
Những nhân vật đi đằng sau cô đều là các ông lớn, những người thuộc tầng lớp mà cô không thể nào với tới, như vậy thì sao có thể không lo lắng được cơ chứ?
“Sau này khi em đứng trên bục cao nhiều rồi dần sẽ quen thôi”.
Tôn Hàn nhếch miệng cười, từ anh tỏa ra vẻ ung dung và khí chất mà cô chưa từng thấy, như thể một vị quân vương đang đứng trên đỉnh cao nhìn xuống đám quần thần ở dưới.
“Đường Triêu Bính, ông tìm tôi sao?”
Tôn Hàn nói không lớn nhưng xung quanh đang yên lặng như tờ nên mọi người vẫn nghe rất rõ.
“Toàn giở những thủ đoạn bẩn thỉu sau lưng người khác, cậu đúng là thú vị thật đấy. Tôn Hàn, cậu đúng là đồ ti tiện!”, Đường Triêu Bính mắt như sắp bẳn ra tia lửa.
Tôn Hàn chẳng thèm quan tâm đến mấy lời này, anh cười híp mắt hỏi lại: “Ông thuê người đâm Liêu Y Y thì ra dáng gia chủ nhà họ Đường sao? Nếu luận về ti tiện vô liêm sỉ thì cũng như nhau thôi”.
Liễu Y Y kinh ngạc, tai nạn xe của cô không phải sự cố ngoài ý muốn sao?
Những việc không quang minh chính đại như thế này, Đường Triêu Bính đương nhiên không bao giờ thừa nhận.