“Thực ra tôi đã đến công ty từ lâu rồi, chỉ là đến cuổi cùng với xuất hiện”.
Liễu Y Y căm phẫn nói: “Thế nên thư mời tuyến dụng của tôi là do anh gửi đi, vì cố ý để tôi tới công ty mà hôm nay anh được thăng chức làm tống giám đốc, làm trò cười cho mọi người!”
“Chúc mừng anh, anh đã thành công giẫm đạp lên tôn nghiêm của tôi thêm lần nữa!”
Đến lúc này rồi, làm sao Liễu Y Y còn chưa hiếu rõ thư mời tuyến dụng của cô từ đâu mà có?
Tôn Hàn thoáng cụp mắt, vừa cười khố vừa lắc đầu: “Sở dĩ tôi chậm trề không chịu xuất hiện là vì muốn cô nhìn thấy được diện mạo tàn khốc nhưng thực tế nhất của xã hội này”.
“Cô cảm thấy bán cá rất khố cực, nhưng xã hội ở tầng lớp trên còn khổ cực hơn!”
“Liễu Y Y, thư mời tuyến dụng của cô do tôi gửi đi, nhưng nguyên nhân không phức tạp như cô nghĩ. Tôi chỉ muốn bù đằp cho cô thôi”.
Bù đắp?
Liễu Y Y bật cười chế nhạo, chính tay người đàn ông này hủy hoại cô, bây giờ lại nói là muốn bù đắp?
Cô cười mỉa: “Tôn Hàn, có phải anh cảm thấy cứ có tiền thì muốn sao cũng được không?”
“Không có tiền sẽ rất đau đầu đấy, ví dụ như tình trạng của cô hiện giờ”.
Lời nói của Tôn Hàn lại một lần nữa giống như mũi dao nhọn đâm thắng vào nội tâm Liều Y Y.
“Tôi không cần anh bù đắp, Tôn Hàn, cảm phiền anh đừng đến tìm tôi nữa!”
Liêu Y Y tức giận quay đi, muốn chạy trốn khỏi
công ty này.
Cho dù bộ âu phục mặc trên người Tôn Hàn chính là bộ đồ của tối hôm qua, cho dù Liều Y Y biết tối hôm qua người đối phó với Trương Bát Bì là Tôn Hàn.
Nhưng những thứ này chưa đủ đế bù đắp một phần vạn tổn thương mà Tôn Hàn gây ra cho cô!
Cô thảm hại tới mức độ như ngày hôm nay toàn là công lao của Tôn Hàn hết!
“Hôm qua tôi có thể coi như cô tức giận lỡ lời, nhưng bây giờ tốt nhất cô hãy nghĩ cho rõ ràng. Bước ra khỏi cánh cửa này cũng dề thôi, nhưng cả đời này cô chí có thể sống ở chợ7′.
“Vả lại, bệnh suy tim của mẹ cô sẽ không có ai chữa trị nữa. Nếu may mắn có lẽ sẽ trụ được qua năm nay, nếu kém may mắn hơn có lẽ chỉ hôm nay hoặc ngày mai là mất mạng1′.
“Ngoài ra, trong tay tôi còn có một tờ giấy vay nợ với lãi suất cao, cô không muốn lấy à?”
Sau lưng Liều Y Y vang lên giọng nói lãnh đạm của Tôn Hàn khiến hai chân cô như bị đố chì, không thế nào cất bước được nữa.
Liều Y Y dừng bước, bi phẫn quay người lại, giận
dữ hỏi: “Thế anh nói xem, anh định bù đắp cho tôi thế nào?”
Tôn Hàn bật cười.
Bất kể dùng cách thức gì, cuối cùng cũng đã tiến được một bước.
“Cô muốn sự bù đắp như thế nào?”
Tôn Hàn nhún vai, nhìn quanh phòng làm việc, không hề khách sáo: “Bất kể cô muốn thừa nhận hay không, sau khi ra tù, cuộc sống của tôi tốt hơn tường tượng của cô rất nhiều”.
“Ví dụ như vị trí tổng giám đốc của công ty này, không tốn một tí sức lực nào đã lấy được rồi. Nếu tôi muốn, mua cả công ty này cũng không thành vấn đề”.
“Chỉ cần cô đưa ra phương thức bù đắp, tôi có thế làm được hết!”
Giọng điệu của Tôn Hàn rất thong dong và tự tin khiến người ta không nghe ra được một chút khoác lác nào.
“Thật sao? Bù đắp thế nào cũng có thế làm được?”, Liễu Y Y bắt đầu nhìn nhận vấn đề này một cách nghiêm túc, cô hỏi với vé bán tín bán nghi.
“Chí ít thì ở Giang Châu này, chuyện gì tôi không làm được, người khác cũng khỏng làm được!”