Cố Đình cười nhẹ, thực ra cô có thể vờ như không biết Tôn Hàn lái chiếc Mercedes quay lại đây chứ không hề lếch thếch như lời Từ Tiểu Bân nói với cô.
Nhưng cô muốn thẳng thắn nói ra điều này, ít nhất thì trong lòng cô cũng không phải lăn tăn nữa.
Cố Đình không phải cô gái không có mắt nhìn, cô biết giá trị của chiếc xe kia.
Giá của chiếc xe này đủ để mua ba căn hộ ở khu nhà cũ kỹ mà họ đang sống.
“Anh Tôn Hàn, giờ anh ở bên ngoài vẫn sống tốt như trước đây chứ?”, Cố Đình đột nhiên cất tiếng hỏi. Thực ra cô không có ý gì khác, chỉ là muốn biết mà thôi.
“Tốt như trước đây ư?”, Tôn Hàn ngẫm nghĩ một lúc, anh đã hiểu ý tứ trong lời cô nói.
Đối với hàng xóm láng giềng ở khu này, giá trị những thứ trên người khoảng mấy triệu đã được coi là người giàu lắm rồi.
Hơn nữa, Tôn Hàn mới rời khỏi không bao lâu đã mở công ty làm ông chủ.
Mặc dù chỉ là một công ty nhỏ nhưng đã khiến hàng xóm láng giềng khu này ngưỡng mộ lắm rồi.
Giống với trước đây sao?
Không đúng!
Lối sống của anh bây giờ, người bình thường chỉ có thể đứng xa mà ngưỡng mộ!
Tôn Hàn nói đùa: “Giờ anh nói anh chỉ là một tài xế quèn thì em có tin không?”
“Anh nghĩ em có tin không?”
Cố Đình mỉm cười để lộ ra hàm răng trắng. Như thể cô vẫn là cô gái nhỏ năm đó, không hề thay đổi.
Sau đó, hai người dường như hết chủ đề để nói nên lại im lặng.
Cố Đình có thể nhận ra Tôn Hàn có vẻ không hứng thú cho lắm.
Vốn cô định trao đổi phương thức liên lạc với anh rồi từ biệt, đó là một cách khá tốt để kết thúc lần gặp đầu.
Nhưng Cố Đình đã đổi ý.
“Anh Tôn Hàn, anh, anh không có lời nào muốn nói với em hay sao?”
Tôn Hàn cau mày, nghi hoặc nhìn Cố Đình hỏi: “Lời gì chứ?”
“Xem ra anh chưa biết rồi, em còn tưởng anh biết bác gái muốn mời em đến nhà anh ăn cơm”, Cố Đình nghiến răng, không thể nói tiếp được.
Tôn Hàn đã hơi hiểu ra vấn đề nhưng vẫn vờ như không biết. Anh lắc đầu đáp: “Anh không biết”.
“Vậy thôi bỏ đi. Anh Tôn Hàn, cũng không còn sớm nữa, chúng ta cứ… như vậy đi!”
Dù gì cô cũng là phụ nữ, không thể việc gì cũng chủ động được.
Giờ Tôn Hàn đã quay về rồi, sau này chắc chắn sẽ còn cơ hội gặp mặt.
Đã nhiều năm mới gặp lại, ngay lần đầu lại nói chuyện này có vẻ hơi sớm.
Thực ra trong lòng Cố Đình còn có một mối ngờ vực khác, Tôn Hàn là người tốt như vậy sao năm xưa lại làm ra chuyện kia?
Chỉ là cô không dám hỏi vì sợ anh không thoải mái.
Dù gì chỉ cần cô hiểu Tôn Hàn là người như thế nào là được!
Sau khi tiễn Cố Đình xuống dưới, Tôn Hàn lại quay lên nhà .
Sau khi Cố Đình về đến nhà, một người đàn ông trung niên tóc bạc trắng, ngồi trên xe lăn đi từ trong phòng ra.
Rõ ràng người đó mới chỉ có ngoài năm mươi mà trông đã rất già.
Người đàn ông trung niên này chính là bố của Cố Đình – Cố Hải Hà.
Cố Hải Hà nhìn con gái, cười hỏi: “Sao Dương Dung lại gọi con đến nhà ăn cơm vậy?”
“Chỉ là ăn bữa cơm thôi mà, bố đừng nghĩ nhiều! Bố, bố đã ăn cơm chưa, con đi nấu cơm cho bố nhé!”
“Bố ăn rồi, cũng tắm rồi. Bố vận động không được thuận tiện nhưng vẫn tự lo được cho bản thân. Haizz, kể ra cũng là do bố hại con gái, nếu bố khỏe mạnh thì đã không phải giữ con bên mình…”
Nói đến đây, Cố Hải Hà không giấu được vẻ áy náy.
“Bố, bố nói gì vậy! Chăm sóc bố là bổn phận của con gái, là việc tất nhiên phải làm!”
Cố Hải Hà nghe con gái nói vậy thì cảm thấy rất được an ủi. Có cô con gái hiếu thuận như vậy chính là thành tựu lớn nhất đời này của ông.
Chính ông ấy đã làm liên lụy đến con gái mình.
Cố Hải Hà không tỏ ra sầu muộn nữa mà nói: “Đình Đình, Dương Dung là người nhiều tâm cơ. Bà ta gọi con đến ăn cơm e là có mục đích, con phải chú ý một chút!”
Mục đích, chính là muốn cô và Tôn Hàn đến với nhau.
Cố Đình thoáng chút thẹn thùng nhưng không trả lời thẳng vào vấn đề mà chỉ khẽ gật đầu đáp: “Vâng, con biết rồi”.
“Lẽ nào bà ta muốn gán ghép con với tên vô công rồi nghề Từ Tiểu Bân? Không đúng, Từ Tiểu Bân cũng đã đến tuổi lập gia đình đâu”.
Cố Hải Hà suy nghĩ một hồi, đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó. Ông lại đưa mắt nhìn con gái rồi nói tiếp: “Hình như Tôn Hàn cũng ra tù rồi nhỉ. Kể ra thì cũng không hiểu chuyện gì. Rõ ràng từ nhỏ nó đã là đứa ngoan ngoãn, sao lại phạm phải tội đó. Giờ nói bố vẫn không tin!”
“Anh Tôn Hàn quay lại rồi!”, đột nhiên Cố Đình lên tiếng.