Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng mấy chốc, phòng bao đã phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Nửa tiếng sau.
Liễu Y Y bất an đi tới bên ngoài quán bar Hoàng Triều, hai tay cô nắm chặt lấy góc áo màu tím nhạt, đôi môi mím chặt.
Cô biết đi vào rồi sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng vì mẹ, cô không thế không vào.
Khi cô đang định đi vào quán bar Hoàng Triều thì liền liếc thấy có một bóng dáng rời đi ớ phía bẽn đường, cô thấy rất nghi hoặc.
“Tôn Hàn?”
Sao anh ta lại ở đây?
Hình như không liên quan đến mình.
Liều Y Y ôm tâm trạng nặng nề bước vào, đang định đi vảo quán bar thì đột nhiẻn có bảy tám người
đi ra.
“Có chuyện rồi, có chuyện rồi!”
“Hai chân của Trương Bát Bì tàn phế rồi!”
“Ha ha, kẻ ác ắt gặp quả báo!”
Liều Y Y kỉnh ngạc, Trương Bát Bì bị đánh gãy chản sao?
Cỏ nhanh chóng kéo một người lại, sốt ruột hỏi: “Mọi người nói chân Trương Bát Bì gãy rồi sao? Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Người đó nói: “Tôi cũng không rõ, chỉ nghe nói một thanh niên mặc vest xanh tới tìm Trương Bát Bì gây sự, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đàn em của Trương Bát Bì liền đánh gãy chân hắn!”
Liều Y Y há hốc miệng, sắc mặt vô cùng khó tin
Cỏ nhìn về phía Tôn Hàn đi, chẳng lẽ là anh?
Không phải anh đang mặc vest xanh đó sao?
Sau khi trờ lại biệt thự, Đồng Đồng vẵn chưa ngủ, còn đang xem phim hoạt hình cùng với Từ Khang Niên.
Tôn Hàn nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn chín giờ thì bèn dịu dàng lên tiếng: “Đồng Đồng, không còn sớm nữa rồi, đế mai con xem phim hoạt hình tiếp có được không?”
Đồng Đồng bĩu môi, có chút không tình nguyện đáp lại: “Vảng ạ”.
“Bác Từ, chúng ta tắt ti vi đi”.
Từ Khang Niên lấy điều khiến tắt ti vi, xoa đầu Đồng Đồng: “Đồng Đồng ngoan quá”.
“Vậy bố cũng đỉ ngủ có được không?”, Đồng Đồng chạy về phía Tôn Hàn, nhào vào trong lòng anh.
“Được, Đồng Đồng về phòng mình ngủ trước đi, bố cũng đỉ ngủ ngay đây”.
Tôn Hàn âu yếm nhìn con gái trong lòng mình, bồng nhiên nhớ tới điều gì đó, lại nói: “Đồng Đồng, ngày mai đi nhà trẻ, ngày kia là sinh nhật sáu tuổi rồi, con muốn quà gì nào?”
“Đồng Đồng muốn… máy bay to, muốn gấu bông, còn muốn…”
‘Tâm nguyện chỉ có một thôi”.
Tuy rằng Tôn Hàn yêu chiều con gái nhưng đạo lý không thể chiều con mọi chuyện, anh vần hiểu được.
“Vậy thì gấu bông là được ạ”.
“ừ, thế này mới ngoan chứ, bố nhất định sẽ mua một con gấu bông to thật cho cho con”.
“Vâng ạ, cảm ơn bố”.
Đồng Đồng thơm nhẹ lên má Tôn Hàn.
Tôn Hàn lại hỏi: “Vậy Đồng Đồng đã có thể đi ngủ được chưa nào?”
Lúc này vẻ vui sướng trên mặt Đồng Đồng lại từ từ biến mất: “Bố ơi, sinh nhật của Đồng Đồng liệu mẹ có đến không?”
Tôn Hàn cũng im lặng, chuyện khác anh đều có thế thỏa mãn Đồng Đồng chỉ riêng chuyện người mẹ Lâm Mỹ Quyên này là Tôn Hàn không cho nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK