“À, Anh Ngô này, anh cứ luôn miệng nói là chúng tôi, vậy nhóm các anh gồm những ai vậy?”
Dù đã biết được cách kiếm tiền, nhưng Lâm Hạo vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn nên lại hỏi tiếp.
Trương Hải thấy Lâm Hạo quá lắm chuyện, đang định lên tiếng trách mắng thì lại bị Ngô Bách Xuyên cản lại.
Ngô Bách Xuyên cười đáp: “Trong nhóm của tôi thì tôi được coi là người có thân phận thấp nhất đấy, còn cậu muốn biết họ là những ai thì dù tôi có nói tên, cậu chưa gặp thì cũng không biết được!”
“Nhưng trưởng nhóm của chúng tôi không biết cậu có nghe tên chưa”.
Ngô Bách Xuyên là phó phụ trách của sòng bài trực tuyến Hồng Thành ở Giang Châu, vậy mà thân phận chỉ ở cấp thấp nhất, vậy rốt cuộc các thành viên khác trong nhóm ghê gớm đến mức nào.
“Là ai vậy?”, Lâm Hạo hỏi.
“Cậu có biết Thiên Cửu Môn không?”
Lâm Hạo trợn tròn mắt, hắn ta từng nghe Đường Minh Phong nhắc đến Thiên Cửu Môn, nghe đâu họ có thể một tay che trời, người bình thường không thể với tới.
Lẽ nào người dẫn dắt họ là một nhân vật lớn nào đó của Thiên Cửu Môn ư?
Lâm Hạo cũng chỉ nghĩ được đến vậy thôi.
Nếu không có một thế lực lớn như vậy chống lưng, thì sao họ biết được một thông tin quốc tế quan trong là sang tháng đồng Bitcoin sẽ tăng giá được.
Nhưng câu nói tiếp theo của Ngô Bách Xuyên suýt nữa đã khiến Lâm Hạo nghẹt thở.
Trong mắt Ngô Bách Xuyên chứa đầy vẻ sùng bái và kính trọng.
Cậu ta nói: “Nhắc đến người này, tôi cũng mới vinh hạnh được gặp một lần thôi, anh ấy là chủ của Thiên Cửu Môn, mọi người thường gọi là công tử!”
Người dẫn dắt họ là chủ của Thiên Cửu Môn!
Lâm Hạo hít thở dồn dập với vẻ khó tin.
Ngô Bách Xuyên thu lại ánh mắt rồi hờ hững nói: “Những gì nên nói tôi đã nói hết rồi, còn cậu có đầu tư hay không thì tuỳ, tự nghĩ đi!”
“Tôi có đầu tư, nhưng… khoảng bao nhiêu tiền thì được?”
Cơ hội kiếm tiền ngon thế này, sao Lâm Hạo có thể bỏ qua được.
“Ít nhất hai điểm thì vào hai mươi triệu”.
Hai mươi triệu.
Lâm Hạo làm gì có tiền, nhưng hắn ta là em trai của Lâm Mỹ Quyên của công ti Phong Quyên, kiểu gì cũng có cách vay nặng lãi được vài chục triệu.
Nghĩ vậy, Lâm Hạo cắn răng nói: “Anh Ngô cho tôi ba ngày để chuẩn bị tiền nhé, tôi sẽ đầu tư năm mươi triệu”.
Nếu đã chơi thì phải chơi lớn một chút.
Lúc này, sâu trong ánh mắt của Trương Hải lộ ra vẻ nham hiểm mờ mịt.
…
Mục Thành!
Đây là một thị trấn nhỏ không phát triển lắm.
Một chiếc Mercedes-Benz treo biển của Giang Châu chầm chậm tiến vào bên trong.
Công tử mà Ngô Bách Xuyên sùng bái nhất của Thiên Cửu Môn, hay chính là Tôn Hàn đang mỉm cười khi nhìn Mục Thành đã lâu không quay lại.
“Chào Mục Thành, tôi về rồi đây”.
Sau vài năm biến động, Mục Thành đã đổi mới hơn.
Hỏi đường mãi, Tôn Hàn mới tìm được nhà mình.
Đây là một toà nhà cũ với nền tường vàng ố, rất nhiều thứ của Mục Thành đã thay đổi, riêng chỉ có ngôi nhà này là vẫn vậy.