Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cũng chẳng có gì khác biệt”.


“Đúng vậy, quả thực trong tay tôi hay trong tay Chu Lão Lục cũng chẳng khác gì nhau. Muốn đòi lại người thì ông phải đích thân đi một chuyến!”


“Vậy thì xin lỗi nhé, hai ngày nay tôi không rảnh. Tôi gọi điện là để báo cho ông một tiếng, Đường Quân Ngạo này đã đến thành phố Giang Châu. Chăm sóc cháu tôi cho tốt vào, nếu nó phải chịu khổ thì đừng có trách nhà họ Đường!”


Đường Quân Ngạo nhếch môi cười khẩy, nói xong liền cúp máy. Ông ta chẳng hề lo lắng cho an nguy của Đường Mân.


Những kẻ coi thường nhà họ Đường ở Ma Đô trước nay đều tự rước lấy họa vào thân!


Cuộc đối thoại ngắn ngủi này khiến máu huyết Đường Minh Phong sôi trào, đây chính là chú ba của anh ta đấy!


Cho dù là nhân vật tầm cỡ của thành phố Giang Châu thì khí thế của chú ba anh ta vẫn có thể đè bẹp hết!


Nếu như có thể phấn đấu đến trình độ của chú ba, Đường Minh Phong cảm thấy đời này của mình coi như không uổng.


Vừa nghĩ đến mình có cơ hội trở thành người thừa kế của nhà họ Đường, kẻ nắm quyền của nhà họ Đường trong tương lai, Đường Minh Phong liền cho rằng mong ước của mình không phải là hão huyền.


Tiền đồ của anh ta chưa chắc đã kém hơn Đường Quân Ngạo.


“Đang nghĩ cái gì vậy?”


Đường Quân Ngạo mỉm cười nhìn Đường Minh Phong.


“Thưa chú ba, nếu có một ngày cháu được vẻ vang như chú ba thì tốt rồi”, Đường Minh Phong liền tranh thủ nịnh nọt Đường Quân Ngạo.


Đường Quân Ngạo híp mắt cười, nói: “Sẽ thôi, chỉ cần cháu vượt qua bài kiểm tra của gia tộc, trở thành người thừa kế của gia tộc, sau này cháu sẽ còn vẻ vang hơn chú ba gấp chục lần!”


Nghe vậy, Đường Minh Phong vui tới nỗi suýt nữa bay lên.


Tuy anh ta cũng nghĩ như vậy, nhưng khi chú ba nói ra thì cảm giác lại khác hẳn.


Đường Quân Ngạo nhìn thấy sự vui mừng mà Đường Minh Phong không kịp giấu đi, trong lòng lại không nghĩ như vậy. Ông ta chỉ tiện miệng nói vậy mà Đường Minh Phong lại coi là thật.


Không tự nhìn lại mình đi, còn chưa phải người thừa kế, hơn nữa phải thì đã sao? Chẳng lẽ có thân phận người thừa kế là nhất định sẽ trở thành người nắm quyền của nhà họ Đường sau này sao?


Nghĩ đơn giản quá.


Cuộc đấu giữa đời thứ hai nhà họ Đường còn chưa kết thúc, làm gì đến lượt đám con cháu đời thứ ba chứ?


Một người thừa kế chẳng qua chỉ là để ổn định nhà họ Đường mà thôi.


Nếu thực sự muốn trở thành chủ nhân nhà họ Đường, có thể nói là khó khăn không hề thua kém Tôn Ngộ Không đi Tây Thiên thỉnh kinh.


Nhưng Đường Quân Ngạo cũng lười nói ra, đả kích người ta mà chẳng được gì, ông ta liền chuyển chủ đề: “Buổi họp báo ngày mai chuẩn bị thế nào rồi? Có bao nhiêu người của thành phố Giang Châu đến?”


“Thưa chú ba, những nhân vật danh giá của thành phố Giang Châu đến hơn phân nửa!”. Nói đến đây, Đường Minh Phong nói tự đắc, cảm thấy mình đã làm việc rất tốt.


Nhưng Đường Quân Ngạo lại nhíu mày, tỏ vẻ bất mãn: “Mới được một nửa? Danh tiếng của nhà họ Đường chúng ta không đủ sao?”


Sau đó ông ta liền hiểu ra, không phải là do danh tiếng nhà họ Đường không đủ vang dội, mà là đám quyền quý của thành phố Giang Châu không coi trọng lần rót vốn này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK