Mercedes Benz màu đen: “Đây là xe của anh? Anh mới ra tù được mấy ngày mà?”
Nhưng không tin cũng không được.
Liễu Y Y đỗ xe trước cống trường mầu giáo rồi bước xuống.
Đây chính là chứng cứ chắc chắn nhất!
Nhất thời, tất cả mọi người xôn xao hẳn lên.
Lái hẳn chiếc Mercedes Benz s class làm sao lại là một tên trộm được?
Người đàn bà trung niên đẫy đà cũng hoảng loạn, lúc Lảm Mỹ Quyên tới tìm bà ta đã khẳng định rằng tên này nghèo rớt mồng tơi, rất dễ đố vạ.
Nhưng bà ta vần cố cãi: “Hờ hờ, bây giờ trộm đạo huênh hoang ghê, sợ xảy ra vấn đề, còn thua hẳn một chiếc Mercedes để kim thiền thoát xác!”
“Mày nói đây là xe của mày, thế tao hỏi mày, mày có phải chủ xe không?”
Lâm Hạo cũng giật mình, Tôn Hàn mới được thả ra ba ngày, làm sao có thế mua xe được. Cho dù muốn mua cũng không thế nào bấm biển nhanh đến thế được.
Chiếc xe này căn bản không phải của Tôn Hàn.
“Đúng vậy, Tôn Hàn, nếu anh là chủ xe, tôi sẽ tin rằng xe này là của anh đấy”.
Tôn Hàn cười khấy, rút một tấm danh thiếp ra: “Lâm Hạo, cậu chưa đạt được mục đích thì không chịu thôi chứ gì”.
“À phải rồi, ban nãy tôi quên không nói với cậu, bây giờ tôi là tổng giám đốc chi nhánh Giang Châu của công ty thời trang Sâm Uy, đây là danh thiếp của tôi”.
“Tất nhiên, cậu cũng có thế không tin, nhưng cậu có thế gọi điện thoại cho cỏng ty thời trang Sảm Uy hỏi xem tên của tống giám đốc có phải là Tôn Hàn hay không”.
Danh thiếp đã được đặt sẵn sau khi Từ Khang Niên lấy được vị trí này giúp anh.
Vốn dĩ Tôn Hàn không định lấy ra, nhưng bây giờ không lấy ra cũng không được.
Đùng!
Đầu óc Lảm Hạo như bị sét đánh trúng.
Sao lai thếđươc?
Công ty thời trang Sâm Uy là thương hiệu nổi tiếng quốc tế, cho dù chỉ là tổng giám đốc của một chi nhánh cũng không dê leo lên đâu.
Sao anh ta có thế làm được?
Khỏng cần Lâm Hạo gọi điện, đã có người đứng hóng chuyện gọi rồi.
Đường dây điện thoại chăm sóc khách hàng của công ty thời trang Sâm Uy có thể dễ dàng tìm được, không quá phiền phức.
“Là thật đấy, hôm nay tổng giám đốc của công ty thời trang Sâm Uy mới đổi người, tống giám đốc mới tên Tôn Hàn”.
“Cháu ngoại tôl làm việc ớ đó mà, khẳng định luôn rồi”.
“Nghe nói tống giám đốc của công ty này mỗi năm kiếm tới bốn năm triệu tệ, làm sao là quân đầu trộm đuôi cướp được?”
Trong thoáng chốc, dư luận đảo chiều.
Mặt mũi Lâm Hạo trắng bệch, hoảng loạn thất thố: “Làm sao mày có thế là tống giám đốc công ty thời trang Sảm Uy được?!”
Kẻ vô dụng trở mình cũng đâu thế nhanh đến
thế?
Tôn Hàn liếc mắt đánh giá Lâm Hạo với vẻ khinh miệt: “Lâm Hạo, cậu vẩn ngu xuẩn y như lúc trước, chẳng nghe ngóng được điều gì. Muốn vu oan giá họa cho người khác, không sợ khiến bản thân lún vào sao?”
“Bây giờ cậu cảm thấy cảnh sát đến đây sẽ tin các người hay tin tôi?”
Tất nhiên là tin Tôn Hàn rồi!
Lái Mercedes Benz s class, đương nhiệm tống giám đốc công ty lớn với mức lương triệu tệ mỗi năm, làm sao có thế trộm cắp được?
Khi Tỏn Hàn đang nói thì người phụ nữ kia nhanh chóng chen vào giữa đám đông, lủi mất.