Đồng Đồng chính là đứa con mà nhiều năm trước người ta đã bắt cóc của cô.
Đột nhiên nghe thấy tin này, cô như bị sét đánh.
Nhưng Tôn Hàn dám nói một cách nghiêm túc như vậy thì chắc chắn là thật rồi.
“Tạm thời đừng cho Đồng Đồng biết vội, không phải em không tin anh, mà em cần làm giám định DNA đã”.
Sau khi ngẩn ngơ một lúc lâu, Liễu Y Y mới định thần lại rồi nói.
Không phải cô cứng nhắc, mà chỉ có bản giám định ấy mới có thể khiến cô tin tưởng hoàn toàn.
Còn vì sao chưa nói cho Đồng Đồng biết vội, vì tin này quá mức chấn động, đến người trưởng thành còn khó chấp nhận, nói chi một đứa trẻ như con bé.
Đột nhiên để Đồng Đồng biết người mẹ hiện giờ không phải mẹ ruột của con bé, đây sẽ là một chuyện rất khó khăn.
Trái tim bé nhỏ của con bé không thể chịu được đả kích lớn đến vậy.
Bọn họ phải hết sức thận trọng.
Tôn Hàn gật đầu đáp: “Được”.
Vốn anh đã có bản giám định DNA của Liễu Y Y và Đồng Đồng rồi, nhưng không định mang ra, để Liễu Y Y tự đi làm một bản sẽ thiết thực hơn.
“Em ra ngoài trước đi, chuẩn bị dọn cơm rồi”.
Liễu Y Y liếc nhìn Tôn Hàn với vẻ phức tạp, cuối cùng nói: “Vâng”.
Chẳng mấy chốc, thức ăn đã lên mâm.
“Dì Y Y, dì ăn đi”.
Thấy Liễu Y Y cứ thẫn thờ không ăn uống gì, Đồng Đồng thấy sốt ruột, còn tưởng bố mình nấu cơm không ngon.
Liễu Y Y nhìn Đồng Đồng rồi chợt thấy yêu thương và đau lòng, thậm chí còn xúc động tới mức muốn nhận con ngay, nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm chế được cảm xúc rồi gật đầu nói: “Ừ, dì ăn, dì ăn đây”.
Lúc nói lời này, nước mắt cô đã lưng tròng.
Cô bé đáng yêu này chính là cô con gái mà cô đã thất lạc bao năm qua.
“Dì Y Y, dì sao thế ạ?”
Thấy Liễu Y Y khóc, Đồng Đồng liếc nhìn.
Từ Hạ thì trợn tròn mắt rồi nghi hoặc nhìn Tôn Hàn, ban nãy cô Liễu Y Y này vẫn bình thường, nhưng sau khi vào trong bếp với anh trai thì lại có vẻ tâm trạng.
Lẽ nào anh cô ấy đã đắc tội với người ta?
“Không, dì không sao. Dì Y Y đang vui, Đồng Đồng, ăn nhiều thịt vào, như thế mới…”
Liễu Y Y lau nước mắt, định gắp thịt cho Đồng Đồng, nhưng khi đưa miếng thịt đến gần bát của cô bé thì cô lại dừng lại.
Bây giờ, Đồng Đồng đã đủ tròn trịa rồi.
Vì ở nhà họ Thẩm một năm nên Đồng Đồng rất mập mạp, cân nặng cũng vượt qua chi tiêu ở độ tuổi của cô bé.
Dù bây giờ, cô bé đã gầy đi khá nhiều, nhưng vẫn là khá mập.
Vì vậy không nên ăn nhiều thịt cá nữa.
“Dì Y Y, sao dì không bỏ vào bát con?”, Đồng Đồng đang thèm lắm rồi.
“Đây, con ăn nhiều vào, mai lại ăn uống khoa học nhé, tối nay Đồng Đồng cứ ăn thoải mái đi”.
Liễu Y Y nhanh chóng bỏ thịt vào bát của Đồng Đồng, sau đó lại đưa đũa về phía nồi thịt.
Trong mắt Tôn Hàn, đây chính là tình mẹ.
Hơn chín giờ tối, chờ Đồng Đồng ngủ xong, Tôn Hàn mới lái xe đưa Liễu Y Y về nhà.
“Hu hu…”
Hai người cùng lên xe.
Vừa lên xe một cái, Liễu Y Y đã khóc oà lên vì không kiềm nén cảm xúc được nữa.
Tôn Hàn không ngăn cản, chỉ chuyên tâm lái xe.
Cô con gái thất lạc nhiều năm giờ đã ở ngay trước mắt nên Liễu Y Y muốn khóc lớn một trận cũng là chuyện bình thường.
Cứ để cho cô khóc vậy.
Vì sau tối nay, sẽ chỉ còn tiếng cười thôi.
Khi sắp đến nhà của Liễu Y Y, cô mới ngừng khóc rồi lấy giấy khô lau nước mắt, song đôi mắt đã sưng húp.
Cô nhìn Tôn Hàn rồi nói: “Giờ anh định thế nào?”
Đương nhiên Liễu Y Y hỏi về Đồng Đồng.
“Để con bé ở với em”, Tôn Hàn không chần chừ mà nói ngay.
Thật ra, anh có thể đưa Đồng Đồng đến tỉnh Tây.
Nói gở miệng dù anh có thể bại dưới tay Giang Lệ trong trận chiến vào năm sau, nhưng với tính cách của ông ta, chắc hẳn sẽ không làm khó một cô bé mấy tuổi.