Những lời nói của hắn ta toàn là vu oan giá họa cho Liễu Y Y.
Cho dù các nhân viên có thế đoán được bản tính của Vương Bách Xuyên, e là chuyện không phải như thế.
Nhưng không ai muốn đứng ra nói vài câu bênh vực cho một cô gái mà họ không hề quen biết đế đắc tội với người sắp thăng chức lên tống giám đốc như Vương Bách Xuyên.
Ngược lại, họ hùa theo lời nói của Vương Bách Xuyên, chửi mắng cô.
“Thói đời ngày càng đồi bại mà, loại phụ nữ này đáng bị dạy dỗ theo ý muốn của giám đốc Vương!”
“Chứ còn gì nữa, đúng là không biết liêm sỉ, nếu tuyến hạng người này vào, khác nào vết nhơ của công ty thời trang Sâm Uy!”
“Tôi không hề như thế, là giám đốc Vương định quấy rối tôi, tôi mới đáp trả, tôi…”
Liều Y Y giãy giụa trong bất lực, nước mắt chảy dài.
Thế nhưng cô chỉ là một người phụ nữ yếu ớt, làm sao thoát được gọng kìm của mấy người đàn ông?
Cô thực sự không hiểu, cô chẳng làm sai gì cả, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Chẳng lẽ thế giới này cứ phải bất công với cô như vậy sao?
“Còn cứng miệng!”
Vương Bách Xuyên sa sầm mặt mũi, giơ tay lên định giáng cho cô một cái tát đế hả cơn giận trong lòng!
Dám không phục tùng hẳn ta, còn ra tay chống trả, đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!
Liễu Y Y nhắm tịt hai mắt, không có cách nào tránh khỏi cái tát dồn hết toàn lực này.
Chát chát!
Hai tiếng bạt tai vang dội cất lên, nhưng Liễu Y Y không hề cảm thấy đau đớn.
Cô mở mắt ra đầy nghi hoặc, nhưng lại nhìn thấy người đàn ông mà cô không muốn gặp đang đứng chắn trước mặt, một bàn tay tóm chặt cố tay Vương Bách Xuyên.
Mà trên mặt hắn ta có thêm hai dấu tay còn đỏ
ửng.
“Mày là thằng nào? Công ty thời trang Sâm Uy không phải nơi đế loại người như mày làm càn! Thằng nhãi kia, mày sẽ phải trả giá!”
Vì cơn đau bỏng rát này mà cơn giận của Vương Bách Xuyên hoàn toàn bị khơi dậy.
“Xỉn được tự giới thiệu, tôi là Tôn Hàn, kể từ giờ phút này, tôi là tống giám đốc của công ty thời trang Sâm Uy, chi nhánh Giang Châu”.
“Chẳng lẽ là, Lý Tỏng Đạo chưa thông báo với anh à?”
Giọng nói của Tôn Hàn cực kỳ lạnh lẽo.
Lý Tông Đạo là tên của tống giám đốc trước đó.
Nghe thấy lời nói của Tôn Hàn, tất cả nhân viên quay ra nhìn nhau.
Chẳng lẽ tống giám đốc mới nhậm chức của chi nhánh này không phải Vương Bách Xuyên mà là chàng thanh niên trước mẳt họ?
Ánh mắt của Tôn Hàn hướng tới mấy người đàn ông đang kiềm giữ Liêu Y Y, bị ánh mằt như chim ưng này nhắm tới, lại nhớ tớỉ hai cái bạt tai mà Vương Bách Xuyên phải nhận, đám người kia khiếp hãi, lập tức buông Liễu Y Y ra.
“Mày, tống giám đốc á? Thằng nhãi này đầu óc có vấn đề à, mày biết phải là nhản tài cỡ nào mới đủ tư cách ngồi vào vị trí tổng giám đốc chi nhánh của công ty thời trang Sâm Uy không? Cỡ như mày, lông đã mọc hết chưa?”
Vương Bách Xuyên không bao giờ tin rằng chàng thanh niên từ đâu trồi ra này “nẳng” mất vị trí tống giám đốc thuộc về hắn ta.
Tôn Hàn không thừa hơi nói nhảm, lấy điện thoại ra gọi một cuộc: “A lô, tôi là Tôn Hàn, trong công ty có người không tin tôi là tổng giám đốc mới, làm phiền ông giải thích đôi câu!”
Tôn Hàn nhanh chóng đưa điện thoại cho
Vương Bách Xuyên.