Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điều khiến cô không yên lòng chính là đưa con gái đã bị bắt đi ngần ấy năm của mình.


“Chờ em khoẻ lại, anh sẽ nói cho em biết, nhé? Bây giờ em nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc là ổn thôi!”, Tôn Hàn vỗ về.


“Tôn Hàn…”


“Ngoan!”


Từ ‘ngoan’ này tựa như có ma lực, khiến Liễu Y Y thực sự ngoan ngoãn nhắm mắt lại.


Đôi mắt đã mệt mỏi từ lâu, nhưng cô lại lo rằng một khi mình nhắm mắt sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.


Có Tôn Hàn ở đây, Liễu Y Y cảm thấy rất yên tâm.


“Tổng giám đốc Tôn, ngộ nhỡ Y Y ngủ rồi sẽ…”, Trần Hương lo lắng nói.


“Cô quên tôi cũng là bác sĩ ư? Thương tích của cô ấy không nghiêm trọng như đã tưởng tượng đâu!”





Một giờ sau.


Cánh cửa phòng phẫu thuật bật mở, vị bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra.


Trần Hương vội vã tiến lại gần, “Bác sĩ, tình trạng thế nào rồi ạ?”


Vị bác sĩ trung niên trả lời, “May mà bệnh nhân đã được cấp cứu kịp thời, không gặp nguy hiểm đến tính mạng vì mất máu quá nhiều. Mà bệnh nhân cũng khá may mắn, vùng bị thương chủ yếu là bụng dưới không quá nghiêm trọng, hai chân bị gãy xương nhẹ, chỉ cần tĩnh dưỡng hai tháng là bình phục”


“Thành thật mà nói thì vô cùng may mắn!”


Nghe vậy, trái tim đang hoảng sợ cũng Trần Hương cũng yên tâm trở lại. Cô đưa mắt nhìn sang Tôn Hàn, có lẽ, tổng giám đốc Tôn đã cảm thấy nhẹ lòng hơn.


Nhưng vẻ mặt anh không hề lộ vẻ mừng vui, chỉ khẽ khàng nói một câu, “Làm phiền bác sĩ rồi!”


“Là chuyện nên làm mà! Khi các vị đưa bệnh nhân đến bệnh viện, có lẽ có một vị bác sĩ Trung y rất tài giỏi đã xử lý vết thương nhỉ. Cầm máu thông qua huyệt vị, phải rất am hiểu về y học mới làm được đấy!”


“Là tôi!”, Tôn Hàn không hề giấu giếm điều này.


Chuyện này khiến bác sĩ rất kinh ngạc, “Không ngờ anh còn trẻ như vậy, mà…”


“Tôi chỉ học được một chút thôi, không đáng là gì”, Tôn Hàn khiêm tốn đáp, đoạn hỏi, “Vậy bây giờ chúng tôi có thể vào thăm Y Y chưa, thưa bác sĩ?”


“Bây giờ vẫn chưa được, cần quan sát lâm sàng trong hai giờ, sau đó mới đưa vào phòng bệnh, lúc ấy các vị sẽ được vào thăm!”


“Được rồi, tôi đi làm việc tiếp. Các vị cũng không nên đứng đây nữa, cứ vào phòng bệnh chờ là được nhé!”


“À, anh này, nếu anh muốn đến làm việc ở bệnh viện chúng tôi thì có thể tìm tôi nhé!”


Vị bác sĩ rất ngưỡng mộ phương pháp cầm máu của Tôn Hàn, thầm nghĩ rằng nếu có cơ hội thì nên chiêu mộ đối phương.


“Được, tôi biết rồi”, Tôn Hàn cũng không từ chối thẳng thừng, chỉ trả lời một cách khách sáo.


Sau khi bác sĩ phẫu thuật đã rời đi, Tôn Hàn bảo Trần Hương vào phòng bệnh chờ trước, còn anh đi ra khu vực thông thoáng ở bên ngoài hành lang để hút thuốc.


Trong tình huống khẩn cấp vừa rồi, Tôn Hàn không suy nghĩ quá nhiều.


Nhưng khi bình tĩnh ngẫm lại, anh mới thấy vụ tai nạn xe của Liễu Y Y quá trùng hợp!


Sự trùng hợp này, là do con người tạo nên!.


Khoan nói đến chuyện thời gian xảy ra tai nạn, đúng vào thời điểm cô sắp được thăng chức lên làm tổng giám đốc của công ty thời trang Sâm Uy chi nhánh Giang Châu.


Hãy nói về vị trí trước đi, ở nơi cách trạm dừng xe buýt vài chục mét, những người khác đều không sao, nhưng Liễu Y Y vừa xuống xe buýt lại bị tông phải.


Đã nhắm sẵn mục tiêu rồi mới tông, nhỉ?


Tôn Hàn không tin đây chỉ là tai nạn.


Nửa giờ trước, Tôn Hàn đã bảo Từ Khang Niên điều tra rồi.


Cũng may là Liễu Y Y phúc lớn mạng lớn, bằng không hậu quả khó mà lường được.


Khi điếu thuốc đã cháy được một nửa, điện thoại anh chợt rung lên, là cuộc gọi của ông Lôi.


Tôn Hàn bắt máy, “A lô?”


Giọng nói ân cần của ông Lôi vang lên từ bên kia đầu dây, “Tôn Hàn à, Liễu Y Y sao rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK