Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Hàn vừa nghiêm túc nhìn thanh niên mà Từ Khang Niên đưa đến, mỉm cười hỏi cậu ta, “Từ Khang Niên đã nói cần cậu làm những gì rồi nhỉ?”


“Rồi ạ. Tôi, tôi chỉ cảm thấy đối phó với một nhân vật cỏn con thì không cần tốn công đến thế!”, Ngô Bách Xuyên nói.


“Không giống đâu, nếu cậu làm tốt chuyện này thì lợi ích chắc chắn sẽ có phần cậu”, Tôn Hàn lắc đầu.


Ngay lập tức, khuôn mặt của Ngô Bách Xuyên ánh lên vẻ vui mừng.


Tuy không biết người trước mặt mình rốt cuộc là ai, nhưng nhìn cách Từ Khang Niên đối xử với anh, Ngô Bách Xuyên không cần nghĩ cũng biết thân phận của đối phương chắc chắn vượt ngoài sức tưởng tượng của một cậu ấm nhỏ bé ở Giang Châu như cậu ta.


Lợi ích của một nhân vật tầm cỡ như thế làm sao mà ít được?


Cậu ta lập tức cam đoan, “Xin anh cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ hoàn thành chuyện này thật tốt cho anh!”


Tôn Hàn khẽ gật đầu, không nói gì thêm.


Từ Khang Niên biết Tôn Hàn đang có tâm sự, bèn phất tay ra hiệu cho Ngô Bách Xuyên rời đi.


“À phải rồi, thưa cậu, tối nay Lâm Hữu sẽ đến Mạch Thượng Thuỷ Hương để đánh bạc!”


Thoáng nhíu mày, Tôn Hàn nói, “Chuẩn bị đi, tối nay tôi sẽ xuất hiện”.


“Vâng!”


Sau khi đáp lại, Từ Khang Niên cũng không nhiều lời nữa.


Ngẫm nghĩ giây lát, Tôn Hàn lại lên tiếng, giọng nghiêm nghị, “Còn chưa đầy một tháng nữa là đến Tết Nguyên đán rồi. Vốn dĩ tôi định về quê đón Tết, nhưng nghĩ lại thì thôi, có lẽ tôi sẽ đón năm mới cùng Đồng Đồng”.


“Còn hơn mười ngày nữa Phong Quyên mới lên sàn, tôi sẽ về nhà vài hôm. Trong thời gian này, ông phụ trách đưa đón Đồng Đồng nhé. Lát nữa tôi sẽ đến bệnh viện, để hỏi Y Y xem cô ấy có thể đến chăm sóc Đồng Đồng hay không”.


‘Nhà’ ở đây tất nhiên là ‘quê nhà’ – nơi Tôn Hàn đã lớn khôn.


Từ Khang Niên đưa ra lời đề nghị, “Thưa cậu, bây giờ Đồng Đồng đang đi nhà trẻ, cậu có thể xin cho cô bé nghỉ vài hôm rồi đưa cô bé về quê cùng!”


“Chắc chắn mẹ cậu sẽ rất vui khi gặp Đồng Đồng!”


Từ Khang Niên không biết nhiều về chuyện nhà của Tôn Hàn, cũng không dám nghe ngóng. Ông ấy chỉ biết Tôn Hàn có mẹ, một em trai và một em gái.


Còn bố Tôn Hàn đã mất sớm vì bệnh.


Nhưng Từ Khang Niên nghĩ, người lớn tuổi gặp được cháu gái của mình có lẽ là một chuyện rất vui. Thế nên ông ấy mới dám đưa ra đề xuất như vậy.


Tôn Hàn nghe xong chỉ cười gượng, “Gia đình nào cũng có nỗi khổ riêng. Tôi không đưa Đồng Đồng theo, dĩ nhiên có lý do của tôi. Đừng nhiều lời!”


Tôn Hàn đã nói vậy, tất nhiên Từ Khang Niên không dám nhiều chuyện nữa.


Ông ấy hỏi, “Vậy cậu định khi nào thì đi ạ?”


“Cũng đang rỗi rãi, ngày mai tôi sẽ đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK