Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ý gì? Mau đi thôi, chúng ta phải lập tức rời Giang Châu, không được chậm trễ dù một phút!”, Đường Triêu Bính mặt phiền muộn như thể bầu trời sắp sụp xuống đến nơi.


“Rời đi? Vậy bất động sản Phong Quân phải làm sao?”


“Không cần nữa!”


Sau khi Tôn Hàn đi khỏi, đám người Từ Khang Niên cũng giải tán.


Anh đưa nhiều người đến như vậy, mục đích chính là để họ tận mắt chứng kiến Lý Hắc Tức phải khuất phục trước anh như thế nào.


Cho dù Lý Hắc Tử bằng mặt không bằng lòng nhưng cũng đã phải quỳ gối, cúi đầu.


Sau đó một đồn mười, mười đồn trăm, uy danh của cậu chủ Thiên cửu Môn sẽ được biết tới rộng rãi.


Đã có uy rồi thì mới dễ nắm quyền.


Giờ đã đạt được mục đích thì những người đó cũng không cần đi theo Tôn Hàn nữa.


Trên đường đi, Liễu Y Y không nói một lời.


“Không có gì muốn hỏi anh sao?”, Tôn Hàn vừa lái xe vừa nhẹ nhàng hỏi.


Vốn hôm nay Liễu Y Y muốn tới, anh có thể từ chối, vậy thì cô sẽ không nhìn thấy cảnh tượng ban nãy.


Nhưng Tôn Hàn cảm thấy so với việc phí sức đi giải thích thì thà để cô ấy tự chứng kiến còn hơn.


Liễu Y Y có tư cách được biết một số việc liên quan đến anh.


“Thiên Cửu Môn là tổ chức thế nào vậy?”, Liễu Y Y không ngại ngùng mà hỏi luôn thắc mắc lớn nhất của mình.


“Nói thế nào nhỉ? Chung chung thì là một tổ chức đầu tư về mọi phương diện quân sự, chính trị, thương mại của thế giới ngầm. Nếu nói về sức ảnh hưởng thì có thể gọi là bá chủ vùng Tây Nam”.


“Em có thể hiếu nó là một tập đoàn tài phiệt!”


Nếu muốn đưa ra định nghĩa về Thiên Cửu Môn thì quả thực khá khó, mặc dù sức ảnh hưởng của nó rất lớn nhưng lại chưa từng can dự vào lĩnh vực quân sự và chính trị.


Không phải là do không can dự vào được mà là do hiểu được một đạo lý đó là tham dự vào giới này thì tính chất của tổ chức sẽ khác đi. Nếu thực sự can dự vào hai giời này thì ngày mà Thiên cửu Môn bị tiêu diệt cũng không còn xa nữa.


Cho nên đến đời Tôn Hàn, anh cũng không muốn thay đổi vấn đề này.


Với tình hình trước mắt mà nói, có năng lực tài chính và quyền lực khổng lồ thì có thể lay chuyển rất nhiều thứ.


“Đỉnh thật đấy, là một tập đoàn tài phiệt đúng không?”, Liễu Y Y cũng không biết là đang chế nhạo hay là đang có ý gì khác.


Tôn Hàn gật đầu đáp: “Đúng vậy”.


“Cho nên… tôi biết rồi, tôi sẽ không quấy rầy anh”.


Liễu Y Y như thể hiểu ra khoảng cách giữa cô và Tôn Hàn, ngọn cỏ ven đường làm sao với được mây kia chứ?


Đột nhiên, Tôn Hàn đỗ xe lại bên đường, mở cửa xe châm một điếu thuốc rồi nói: “Thực ra anh đã nghĩ đến việc cầu hôn em”.


Phụt!


Liễu Y Y quay sang với vẻ không thể tin nổi, cô ngấn ngơ nhìn Tôn Hàn.


Tôn Hàn đã nghĩ đến việc cưới cô sao?


Tôn Hàn cười khổ nói tiếp: “Anh thực sự đã nghĩ tới, thậm chí bây giờ vẫn đang nghĩ, không phải là vì Đồng Đồng mà là do anh thực sự thích em. Anh thích cô gái vừa kiên cường, vừa lương thiện là em!”


“Chỉ là, anh còn quá nhiều việc phải làm, không có thời gian cho chuyện yêu đương”.


Anh hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Y Y, sang năm anh sẽ rời khỏi Giang Châu, thời gian cũng không còn mấy ngày nữa. Em tìm thời điểm thích hợp cho Đồng Đồng biết nó chính là con gái ruột của em đi”.


Hai ngày sau.


Chỉ còn ba ngày nữa là đến tết.


Tôn Hàn ngồi trong phòng làm việc của bất động sản Thịnh Hạ, chắp hai tay để lên bàn.


Từ Khang Niên đứng bên cạnh báo cáo: “Đường Triều Bính đã xảy ra tai nạn xe trong lúc rời khỏi Giang Châu, quãng đời còn lại sẽ phải ngồi trên xe lăn”.


“Còn Đường Minh Phong cũng chẳng khá hơn là bao, dù không què chân gãy cẳng nhưng vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu. Kể cả sau này có hồi phục thì cũng sẽ để lại rất nhiều di chứng”.


Ăn miếng trả miếng chính là như


vậy.


Một khi Đường Triều Bính đã dám động đến Liễu Y Y thì đừng mong có thể yên Ổn rời khỏi Giang Châu.


Tôn Hàn gật đầu rồi nói: “Tạm thời vậy thôi, chỉ cần nhà họ Đường không động vào tôi thì tôi cũng chẳng buồn tính toán với họ làm gì”.


Ân oán của anh và Đường Minh Phong đến đây coi như xong.


“Còn Lâm Mỹ Quyên, cô ta…”


Nhắc đến Lâm Mỹ Quyên, Từ Khang Niên có vẻ không biết phải nói sao.


“Nói đi”, Tôn Hàn cau mày.


“Thưa công tử, hiện giờ, Lâm Mỹ Quyên và Lâm Hữu đã nợ chúng ta một khoản rất lớn, chắc cả đời cũng không trả hết được. Có lẽ quãng đời còn lại, họ sẽ phải sống ở những nơi ướt át tối tăm, quanh năm không thấy mặt trời như những con chuột cống”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK