Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảng 9 giờ 30 phút sáng, Tôn Hàn nhìn thấy một chiếc A8 màu xanh da trời chạy vào khách sạn.


Vốn dĩ Tôn Hàn không quan tâm, nhưng chiếc A8 này đã dừng lại trước mặt anh. Cửa sổ hạ xuống, lộ ra đầu của Từ Tiểu Bân, cậu ta gọi: “Anh trai!!”


Tôn Hàn hơi sững sờ, “Tiểu Bân, mẹ?”


Trong xe không chỉ có Từ Tiểu Bân ăn mặc bảnh bao mà còn có Dương Dung, mẹ nuôi của anh.


“Em vừa mới mua chiếc xe này, thế nào, đẹp phải không?”, Từ Tiểu Bân đắc ý vỗ vào tay lái.


Tôn Hàn khẽ gật đầu, sau đó chỉ tay về một hướng, “Tới ga ra dưới hầm đỗ xe, anh ở đây chờ em.”


“Được rồi, anh trai, anh đợi đấy nhé!”


Sau mười phút, Tôn Hàn đặt hai phòng trong khách sạn bằng chứng minh thư của họ, nhưng trong vô thức anh đặt hai phòng đó cách nơi anh sống hai tầng.


Sau khi đưa mẹ nuôi và em trai vào phòng và đặt đồ xuống, họ đến quán trà trong khách sạn.


Thực ra Tôn Hàn rất ngạc nhiên, một chiếc A8 không hề rẻ, nếu đời mới thì giá khoảng 2 triệu tệ.


Anh đưa cho Từ Tiểu Bân năm triệu, nhưng đó cũng chỉ là năm triệu.


Tiêu hết thì cũng chẳng còn nữa.


“Anh, công ty của anh đang xảy ra chuyện gì vậy? Em nghe mẹ kể rằng không tốt lắm. Nghe nói việc kinh doanh của công ty bất động sản Thịnh Hạ không tốt!”


Vừa ngồi xuống, Từ Tiểu Bân liền sốt ruột hỏi.


Tôn Minh khẽ cau mày, đại khái đoán được rằng là do anh gọi điện thoại cho mẹ nuôi nói không có tiền, mẹ nuôi liền nghĩ rằng công ty có vấn đề.


Anh không giải thích, thản nhiên nói: “Không phải là công ty bất động sản Thịnh Hạ có vấn đề, mà là phía tỉnh lỵ gặp một số vấn đề về tài chính nên không có tiền.”


“Vậy thì sẽ không…phá sản chứ?”


“Cái này…không đâu, em cứ yên tâm.”


Thấy Tôn Hàn không hào hứng lắm, mẹ con Dương Dung nhìn nhau, họ đều cho rằng công ty của Tôn Hàn e là xảy ra chuyện lớn thật, nói không chừng sẽ phá sản.


Nhưng không thể cứ hỏi mãi, nếu không Tôn Hàn sẽ thấy phiền.


Từ Tiểu Bân cười ha ha một tiếng, “Anh à, mọi chuyện sẽ ổn thôi, đừng nói chuyện này nữa. Chị Diệp Tô sẽ kết hôn vào ba ngày sau. Anh có đi không?”


Tôn Minh cân nhắc một hồi, liền đáp ứng, anh nói: “Có thể”.


Dù không có giao tình gì với Diệp Tô nhưng quan hệ vẫn còn đó, nếu có thời gian thì đi thôi.


“Vậy được rồi, chúng ta cùng nhau đi!”


Nói chuyện một hồi cũng đã trưa, sau đó họ cùng nhau ăn cơm trưa.


Tôn Hàn định về phòng nghỉ ngơi, nhưng lúc này Từ Tiểu Bân nhận được điện thoại của Diệp Tô, nghe nói Từ Tiểu Bân đang ở tỉnh lỵ nên cô ta hẹn Từ Tiểu Bân ra gặp.


Về phần Từ Tiểu Bân, cậu ta muốn kéo Tôn Minh đi cùng.


Cả hai liền ngồi chiếc A8 của Từ Tiểu Bân để gặp nhau tại địa điểm đã hẹn.


“Chiếc xe này không rẻ đúng không?”, Tôn Hàn thản nhiên hỏi khi ngồi trong xe.


“Không nhiều cũng không ít, 2 triệu tệ đấy. Thế nào hả anh, khá tuyệt đúng không!”, Từ Tiểu Bân đắc ý nói.


Tôn Minh nhếch mép một cái, “Cũng được”.


“Anh à, chiếc xe này là do em dùng tiền của em mua!”, đột nhiên Từ Tiểu Bân nói ra câu này.


Tôn Hàn có chút sững sờ, anh không tin, liền nói: “Tiền em kiếm được?”


Anh mới rời Giang Châu chưa được bao lâu mà Từ Tiểu Bân đã kiếm được hai triệu?


“Anh à, em thật sự kiếm được số tiền này! Đương nhiên, nó cũng có liên quan đến năm triệu anh đưa cho em. Cách đây không lâu, dưới sự giới thiệu của một người bạn, em đã đầu tư mỏ nguyên thạch của nước ngoài. Anh à, mức tăng trưởng đúng là khủng khiếp, trong nửa tháng năm triệu đã tăng 40%, và em đã lấy ra hai triệu mua một chiếc xe hơi!”


“Bây giờ quỹ đã tăng hơn một nửa, và giá trị tiền trong tài khoản của em đã vượt quá 9 triệu!”


Khi Từ Tiểu Bân nói, cậu ta cẩn thận quan sát nét mặt của Tôn Hàn.


Trong sự thất vọng của cậu ta, lông mày của Tôn Hàn nhíu lại, nhưng anh không nói năng gì.


Tiền đã gần như tăng gấp đôi trong một tháng, nhưng Tôn Hàn lại chẳng có thái độ gì sao?


“Tiểu Bân, em có nghiêm túc không?”. Đột nhiên, Tôn Hàn nói.


Đương nhiên là em nghiêm túc rồi Anh và chẳng lẽ em nói dối anh,hay là cho anh xem số liệu tài khoản của em?Từ Tiểu Bân cổ nên sự cắn rứt trong lương tâm của mình. Tên Hàn thật sự nghi ngờ Từ Tiểu Bân đang nói đốt mình,nhưng thấy Từ Tiểu Bân thể thiết liên tục,cho nên anh đã chọn tin cậu ta. Sau đó anh nói với giọng sâu xa.Tiểu Bân,thế giới này sẽ không tự dựng rơi miếng bánh hơi thế đâu,nếu em nghe lời anh,lập tức bị hết tiền trong tay đi.Nếu em muốn kinh doanh nghiêm túc thì có thể nói với anh,anh sẽ giúp em Nếu thật sự là kinh doanh có triển vọng tốt thì đừng nói là raýtưởng,anh sẽ đầu tư cho em luôn


Tôn Hàn nói rất chân thành, không một chút giả tạo.


Cho nên Từ Tiểu Bân câm như hến luôn.


Từ Tiểu Bân đương nhiên cũng lung lay, nhưng dẫu vậy cũng vô dụng. Cậu ta đã đổ hết tiền để đầu tư nguyên thạch rồi, không chỉ có số tiền mà Tôn Hàn cho, mà còn cả tiền mẹ cậu ta bán miếng ngọc bội của Tôn Hàn nữa, tổng cộng là hơn sáu triệu, đã thế cậu ta còn vay nặng lãi bên ngoài thêm hơn một triệu nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK