Nhưng vẻ mặt của ông Long lại rất nghiêm túc, có vẻ không bình thường tí nào!
Ai nấy đều thấy khó hiểu, nghĩ xem có con cháu nhà giàu có nào ở Tây Nam tên Tôn Hàn hay không.
Nhưng đừng nói là Tôn Hàn, ngay cả một gia tộc giàu sang họ Tôn cũng chẳng có.
Không ai lý giải được cái tên Tôn Hàn này có ý nghĩa đặc biệt gì.
Nét mặt Đường Quân Ngạo cũng rất căng thẳng, không rõ tại sao ông Long lại để tâm đến một cái tên bình thường như vậy.
Lúc này, Tôn Hàn đã lên tiếng trả lời, “Phải, tôi là Tôn Hàn!”
‘Tôi là Tôn Hàn’, không hề nói là ‘Tôi tên Tôn Hàn’.
Chỉ khác một chữ cũng đủ tạo nên sự khác biệt to lớn!
“Hoá ra là cậu!”, cuối cùng ông Long cũng xác nhận được.
Người trước mặt ông ta chính là chủ nhân mới của Thiên Cửu môn mà cái tên kia chọn ra!
Tôn Hàn nói tiếp, “Tôi đã ở Giang Châu một thời gian, vậy mà ông lại không hề đến gặp tôi, vậy cũng đủ để tôi hiểu rõ thái độ của ông rồi”.
“Tô Vấn Long, ông còn muốn nhúng tay vào chuyện này sao?”
Chuyện này…
Tô Vấn Long trầm ngâm.
Thấy Tô Vấn Long im lặng như vậy, Đường Minh Phong trở nên lo lắng, cũng đang rất thắc mắc.
Suốt sáu năm trong trại giam, rốt cuộc Tôn Hàn đã trải qua những chuyện gì?
Mà lại có thể khiến ông Long kiêng dè đến thế?
Nhưng Tôn Hàn không nói, nên chẳng một ai biết cả.
Chỉ có ông Long biết rõ!
“Cậu ấy là con cháu của tôi. Đường Quân Ngạo à, chuyện này tôi nể mặt nhà họ Đường nên không can thiệp nữa!”
Sau khi lặng im hồi lâu, Tô Vấn Long đã đưa ra câu trả lời với Đường Quân Ngạo.
Không can thiệp nữa, nghĩa là để cho hai bên giải quyết nhau.
Con cháu ư?!
Cả đại sảnh một lần nữa rơi trong bàng hoàng.
Không ai tin được tình thế lại đảo ngược như vậy.
Họ vốn nghĩ ông Long xuất hiện sẽ giải quyết êm thấm chuyện này, tên Tôn Hàn này dù có giỏi đến mấy thì cũng không động vào ông Long được.
Nhưng nào ngờ, tên Tôn Hàn này lại là con cháu của ông Long!
Ông Long lùi bước rồi.
Lúc này Tôn Hàn mới mỉm cười nhìn về phía Đường Minh Phong và Lâm Mỹ Quyên, “Bốn ngày, tôi cần một kết quả khiến tôi hài lòng!”
“Tạm biệt”.
Dứt lời, Tôn Hàn cũng không nán lại, bèn đưa Liễu Y Y rời khỏi đó.
Tôn Hàn cho Lâm Mỹ Quyên bảy ngày để suy nghĩ về vấn đề ly hôn.
Chỉ còn lại bốn ngày thôi!
Một giờ sau.
Trong phòng riêng ở khách sạn, Đường Quân Ngạo nhìn Tô Vấn Long với vẻ thắc mắc, nét mặt cũng khá nghiêm túc, “Ông Long, ông nói cho tôi biết về lai lịch của Tôn Hàn được chứ?”
Có thể được ông Long gọi là con cháu, còn được nhớ tên, cộng thêm cả thái độ của giám đốc của bốn ngân hàng lớn chi nhánh Giang Châu. Muốn Đường Quân Ngạo không nghĩ Tôn Hàn có xuất thân tốt cũng khó.
Nếu tên Tôn Hàn này thực sự là con cháu của một gia tộc ngang ngửa, thậm chí có thế lực hơn nhà họ Đường bọn họ, vậy thì Đường Quân Ngạo phải nhân thời điểm chưa mạo phạm đối phương quá nhiều, cân nhắc đến vấn đề nhượng bộ.
Không phải là bắt buộc, là Đường Quân Ngạo