“Không! Chị không phải là người xấu, chị ấy rất tốt với con!”, Đồng Đồng rất kiên quyết.
Có lẽ cô bé còn nhỏ, không hiểu được đạo lý to tát gì. Nhưng ai tốt với cô bé, ai đối xử tệ với cô bé, cô bé đều có thế phân biệt được.
Trái tim của những người nhà họ Thẩm vọt lên tận cổ họng, vận mệnh của nhà họ Thẩm chỉ dựa vào một suy nghĩ của Tôn Hàn!
Tôn Hàn im lặng rất lâu: “Đồng Đồng, tới chỗ bố đi, bố sẽ không làm hại chị ấy, có được không?”
Đồng Đồng do dự một lúc lâu rồi mới dè dặt
hỏi: “Vậy có phải Đồng Đồng sẽ được gặp mẹ không, Đồng Đồng lâu lắm không được gặp mẹ, Đồng Đồng nhớ mẹ lắm rồi!”
Những lời ấy tựa như một cái dùi nhọn đảm thẳng vào tỉm Tôn Hàn.
Lâm Mỹ Quyên có biết rằng đứa con gái mà cô ta bán đi đến bây giờ vẫn còn nhớ nhung cô ta không?
“Bố dần con đi gặp mẹ! Nào, lại đây bố ôm nhé?”, Tôn Hàn cúi người, mở hai tay ra hỏi thăm dò.
“Vâng, đi tìm mẹ!”
Cuối cùng Đồng Đồng vẫn không thể chịu được nỗi nhớ mẹ, liền nhào vào lồng ngực của Tỏn Hàn. Tôn Hàn cảm nhận được sự ấm áp trên người con gái, tâm trạng của anh dần bình tĩnh lại.
Anh không nói thêm câu nào, chí đưa Đồng Đồng rời khỏi phòng chờ phẩu thuật. Khỉ đến cửa anh dừng lại, liếc mắt nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt vô cảm, để lại một câu.
“Cô bị bệnh máu trắng mãn tính chứ không phải bệnh hiểm nghèo!”
Sau khi Tôn Hàn đi, tất cả người nhà họ Thẩm đều lau đi mồ hôi trên trán, quá đáng sợ.
Tôn Hàn không dặn dờ gì, đám người Từ Khang Niên cũng không thể vượt quá chức phận tự quyết định, liền lần lượt rời đi.
Thấy Từ Khang Niên định đi, Thấm Thương vội vàng kéo Từ Khang Niên lại, nhỏ giọng hỏi: “Chủ tịch Từ, ý cậu Tôn như thế nào?”
Không trừng phạt nhà họ Thấm, cũng không nói năng gì, Thấm Thương không hiếu thế nào.
Từ Khang Niên khỉnh miệt trừng Thẩm Thương: “Tôi đã gọi điện cho ông mà ông không nghe, giờ mới nhớ ra à. Xin lỗi nhé, tôi cũng không biết đâu”.
Từ Khang Niên lạnh lùng để lại một câu rồi đi thẳng.
Cậu chủ giận dữ đến thế, ai dám giúp nhà họ Thẩm chứ?
“Bố, làm thế nào bây giờ?”
“Đều tại Thấm Nguyệt, đang yên đang lành bị bệnh máu trắng gì chứ. Giờ thì hay rồi, liên lụy cả nhà họ Thẩm chúng ta!”
“Thẩm Nguyệt đúng là đồ sao chối, chúng ta nên giao Thấm Nguyệt ra để xoa dịu lửa giận của cậu Tôn!”
Nguy hiếm sẳp ập đến, ai nấy đều nhao nhao chỉ trích Thẩm Nguyệt.
Thấm Nguyệt tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này cũng đoán được bố của Đồng Đồng là nhân vật tầm cỡ mà nhà họ Thấm không chọc vào nối.
Mà bây giờ họ đã chọc vào rồi.
“Được, tôi sẽ đi cầu xin cậu Tôn, tôi sẽ gánh hoàn toàn trách nhiệm, sẽ không liên lụy nhà họ Thẩm đâu!”, Thẩm Nguyệt dứt khoát.
Sự việc là do cô ấy mà ra, cô ấy cũng nên tự mình kết thúc.
Thẩm Kỳ Bân tất nhiên không muốn đế con gái đi xoa dịu lửa giận của Tôn Hàn, nhưng đối mặt với một sự tồn tại có thế nghiền nát nhà họ Thấm, ông ta có thế làm gì chứ?
Đột nhiên ông ta nhớ đến gì đó: “Tiểu Nguyệt, có phải sắp đến sinh nhật Đồng Đồng không?”
“Còn ba ngày nữa”.
Thẩm Nguyệt không hiểu gì, nhưng vẩn nhớ rõ sinh nhật Đồng Đồng.
“Ba ngày sau chính là ngày đính hôn của vợ cậu Tôn, Lâm Mỹ Quyên!”
Đỉnh núi Thương Sơn, bên trong căn biệt thự.