Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ chớp mắt, chân tướng đã rõ rành.
“Anh, anh rế, anh nghe em giải thích. Khóa trường mệnh do một thằng đầu gấu bán cho em, em cũng không biết nó là hàng ăn trộm, thực sự chí là hiếu nhầm, hiếu nhầm thôi!”
Câu nói của Lâm Hạo không hề có sức thuyết phục, đến người ngoài còn chẳng tin nữa là Tôn Hàn.
“ồ, hiểu nhầm à. Người phụ nữ đó bị bắt rồi, nếu bà ta khai ra không có tòng phạm thì tôi sẽ tin rằng đây chỉ là hiếu nhầm”.
Tôn Hàn cười khẩy, sau đó đanh giọng quát: “Cầm theo cái khóa trường mệnh của cậu, cút ngay!”
Lâm Hạo không dám nấn ná thêm, vội vàng chạy mất dép.
Lúc này đây, Liều Y Y bước tới bên cạnh Tôn Hàn, có vẻ không hiếu: “Hắn ta đối xử với anh như thế, anh cứ thả hắn ta đi vậy à?”
“Tôi sẽ cho người báo cảnh sát”, Tôn Hàn hờ hững đáp.
Bỏ qua ư, chắc chắn không thế bỏ qua rồi. Nếu anh thực sự là người vừa mới ra tù, khỏng có gì trong tay, chưa biết chừng đã trúng kế của Lảm Hạo rồi.
Anh không tiếp tục truy cứu chẳng qua là vì Đồng Đồng sâp tan học, không muốn dính vào phiền phức thôi.
“Báo cảnh sát còn phải nhờ người khác, anh ngạo mạn quá đấy!”
“Bố…”
Nhà trẻ tan học, Đồng Đồng hào hứng chạy đến bên cạnh Tôn Hàn, nhào vào lòng anh.
“Hôm nay Đồng Đồng ớ trường có ngoan không?”, Tôn Hàn cưng chiều xoa đầu Đồng Đồng.
“Ngoan ạ, Đồng Đồng rất là ngoan, cỏ giáo nói ngày mai thứ bảy không cần phải đi học, ngày mai lại là sinh nhật của Đồng Đồng, Đồng Đồng vui lắm! Đây là…”
Sau khi hào hứng nói một tràng, Đồng Đồng mới chú ý đến Liều Y Y ở bên cạnh Tôn Hàn.
Tôn Hàn giới thiệu: “Đồng Đồng, đây là cô giáo dạy kèm mà bố tìm cho con, sau này con gọi là cỏ Liễu cũng được, gọi cô cũng được”.
Nhìn thấy cô bé mũm mĩm là Đồng Đồng, Liều Y Y bỗng ngây ra trong chốc lát, cảm thấy mình bỗng dưng lại thích cô bé này.
Kiểu rất là thích, giống như con của mình vậy.
“Cháu chào cô Liễu ạ!”
Lúc này, giọng nói trong trẻo của Đồng Đồng vang lẽn.
Liễu Y Y gần như trả lời theo bản năng: “Chào cháu, Đồng Đồng, Đồng Đồng ngoan quá!”
Liễu Y Y bỗng nhiên ứa nước mắt, nếu con gál cô không bị kẻ buôn người bắt cóc thì chắc cũng đã lớn thế này.
“Bố, sao cỏ Liều lại khóc?”
“Cô Liều được gặp Đồng Đồng nên rất vui. Đi, chúng ta lên xe”, Tôn Hàn biết rõ là chuyện gì, lảng sang chuyện khác.
Ba người lên xe Mercedes rời khỏi nhà trẻ, trở về biệt thự Thương Sơn.
Liều Y Y lại hết sức kinh ngạc, cô khỏng ngờ Tôn Hàn lại ở trong căn biệt thự ớ trẽn đính của khu biệt thự Thương Sơn.
Nghe nói đây là căn duy nhất chưa bán trong khu biệt thự Thương Sơn, nói cách khác có thể hiểu là vô giá.
Tôn Hàn bưng ly nước đl tới: “Bất ngờ lắm phải không? Tôi lại ở trong căn biệt thự đắt nhất thành phố Giang Châu”.
“Chẳng qua là có chút tiền bấn mà thỏi”.
Liễu Y Y thu lại vẻ kinh ngạc, khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt.
Tôn Hàn cũng không đế tâm, đặt nước lên bàn trà rồi nói: “Cô dạy kèm cho Đồng Đồng theo tình hình, sau đó nấu ăn, đợi tối đến Đồng Đồng ngủ rồi tôi sẽ đưa cô về”.
“Nấu cơm?”
Liễu Y Y cảm thấy tức sắp nổ phối.
Nhưng Tôn Hàn lại nói với vẻ đương nhiên: ‘Tôi đã nói cô phải làm bảo mẫu cho Đồng Đồng, bảo mẩu không nấu cơm sao?”
“Vẫn không trả tiền đúng không? Bây giờ đúng là người càng có tiền càng nhỏ mọn!”, Liễu Y Y cười giễu nói.
“Tùy cỏ hiếu thế nào thì hiểu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK