Ông ta chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng, cụ Thẩm và ông hai Thẩm sẽ không dùng vì sợ rủi ro.
Có hiệu quả thì tốt, nhưng một khi xảy ra vấn đề thì rắc rối to!
“Giai đoạn thử nghiệm? Tác dụng của thuốc có vấn đề gì không?”
“Không có vấn đề!”. Đường Minh Phong sốt ruột nói, chỉ sợ Tiết Nhất Thủ sẽ nói ra điều gì đó không nên nói: “Giáo sư Tiết đã nói với tôi, họ đã thử nghiệm trên mấy cơ thể người rồi, đạt được thành quả hoàn hảo. Loại huyết thanh này sớm nhất là đầu năm sau sẽ được công bố trên thị trường!”
Khóe môi Tiết Nhất Thủ co giật, cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Nghe vậy, Thẩm Kỳ Bân cũng đã tin phần nào, nhưng vẫn hỏi: “Loại huyết thanh này có thể bảo đảm con gái tôi không tái phát trong vòng mười năm, vậy mười năm sau phải làm sao?”
Thẩm Kỳ Bân không dám sơ suất chút nào trong vấn đề sức khỏe của Thẩm Nguyệt.
“Mười năm sau, mười năm sau thì giới Y học chắc chắn đã phát triển và tìm ra cách chữa bệnh máu trắng rồi! Ông hai Thẩm đúng là lo bò trắng răng!”, Đường Minh Phong liền trêu đùa.
Nghĩ cũng phải!
Thẩm Kỳ Bân gật đầu, sau khi trưng cầu ý kiến của Thẩm Thương, ông ta liền khách sáo nói: “Vậy làm phiền giáo sư Tiết vậy, không biết bao giờ huyết thanh được đưa tới?”
“Bây giờ!”
Người nói vẫn là Đường Minh Phong, nhưng anh ta nhấn mạnh: “Bây giờ sẽ có huyết thanh luôn. Nhưng ông hai Thẩm à, ông cũng biết là huyết thanh này vô cùng quý giá…”
“Bao nhiêu tiền?”
“Một trăm triệu tệ!”. Đường Minh Phong tính toán trong lòng, sau đó thét ra cái giá trên trời.
Bây giờ anh ta vẫn chưa trở thành người thừa kế của nhà họ Đường, thế nên vô cùng thiếu tiền. Cơ hội tốt như thế này thì phải nắm chắc!
Tiết Nhất Thủ cũng kinh hãi bởi con số này, nhưng khi ông ta đến thì nhà họ Đường đã dặn dò, tất cả đều phải nghe theo Đường Minh Phong, thế nên ông ta không vạch trần.
“Được”.
Thẩm Kỳ Bân biết rằng Đường Minh Phong đang hét giá, nhưng sức khỏe của con gái ông ta đáng với cái giá một trăm triệu tệ này!
“Chuyện thứ hai, ngày mai công ty kiến trúc Phong Quyên của tôi sẽ tổ chức buổi họp báo tại khách sạn Vân Lan, tôi tin rằng cụ Thẩm và ông hai Thẩm đều biết rõ nguyên nhân, đó là tiếp nhận vốn đầu tư của nhà họ Đường ở Ma Đô”.
“Tôi mong rằng cụ Thẩm và ông hai Thẩm có thể nể mặt việc tôi giúp đỡ mà có mặt tại buổi họp báo”.
Chỉ là ra mặt tại buổi họp báo để thu hút danh tiếng, chẳng phải chuyện to tát gì.
Vấn đề là thu hút danh tiếng cho Đường Minh Phong, e là người đó sẽ không vui!
Thẩm Thương và Thẩm Kỳ Bân hơi do dự.
“Con tin rằng cậu Tôn là người thấu hiểu lý lẽ, cùng lắm đến lúc đó con sẽ nói rõ tình huống với cậu Tôn rồi xin lỗi đàng hoàng!”
Sau khi suy nghĩ, Thẩm Kỳ Bân liền khẽ nói với bố mình, sau đó đồng ý với Đường Minh Phong.
Nhà họ Thẩm chỉ đồng ý ra mặt thu hút danh tiếng, cũng không giúp đỡ gì Đường Minh Phong. Ngày mai cho dù nhà họ Thẩm không đến thì cũng sẽ có người khác đến, họ tin là Tôn Hàn sẽ hiểu cho.
Thẩm Nguyệt dù sao cũng là đứa cháu gái mà Thẩm Thương yêu quý nhất, thế nên ông ta cũng đồng ý.
“Được, vậy tiếp theo làm phiền giáo sư Tiết!”, Đường Minh Phong liền nói với Tiết Nhất Thủ.
“Quá trình tiêm huyết thanh không phức tạp. nhiều nhất là niừa tiếng. Việc đā đến nước này. Tiết Nhất Thủ cũng chỉ đành cắn răng mà làm. Ông ta chi có thể thẩm cầu nguyện, mong là đìng xày ra chuyện gì. Nhưng ông ta lại nghĩ huyết thanh KE97 đã được nghiên cứu lâu như thế rối, dường như cũng không xày ra vấn để gì lớn, có lẽ sẽ không có việc gì đâu.
Tiếp đó, Tiết Nhất Thủ liền cầm huyết thanh đi lên căn phòng của Thẩm Nguyệt ở trên tầng.
Mà những người ở dưới cũng chỉ có thể chờ đợi.
Thời gian chầm chậm trôi qua. Đối với Thẩm Kỳ Bân, mỗi một giây đều trôi qua vô cùng lâu.
“A, a… Đau, đau!”
Khoảng hai mươi phút sau, tiếng kêu thảm thiết vang lên trên tầng.
Soạt!