“Lâm Mỹ Quyên, mẹ tôi dạy tôi thế nào không liên quan đến cô, nhưng chắc chắn cô không được dạy dỗ tử tế. Mấy năm nay cứ coi như tỏi có mắt như mù! Còn về anh…”
Tôn Hàn nhìn Đường Minh Phong, lạnh nhạt nói: “Không phải anh nói định gọl điện cho người đến đánh gãy chân tôi sao, làm ơn nhanh chút đi”.
Đường Minh Phong khóc không ra nước mắt, với thái độ của ông hai Thấm thì cho anh ta mười lá gan anh ta cũng không dám.
Nghe vậy, Thẩm Kỳ Bân liền tức giận: “Đường Minh Phong, cậu dám uy hiếp cậu Tôn à, không muốn sống nữa sao! Đánh gãy chân đúng không, tôi thấy cậu không cần tay chân của mình nữa rồi!”
Đường Minh Phong sợ tới nổi mặt tái xanh:
“Ông hai Thẩm, tôi chí đùa với Tôn Hàn thôi, đùa thôi!”
“Dù có đùa cậu cũng không đùa nổi!”
Thẩm Kỳ Bân hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn đám người Lâm Mỹ Quyên rồi nói ý định của mình khi tới đây: “Hôm nay tôi đến đế thông báo cho mọi người, nhà họ Thẩm chúng tôi không cần tủy của Tôn Đõng Đồng nữa. Nếu chúng tôi không lấy tủy nữa thì năm mươi triệu tệ mà tôi đưa các người, các người cũng phải trả lại cho nhà họ Thẩm chúng tôi”.
Việc này…
Lâm Mỹ Quyên biến sắc, năm mươi triệu tệ đã
tiêu hết từ lâu rồi, lấy đâu ra trả nhà họ Thấm?
“Ông hai Thẩm, đã một năm rồi, ông không thể lật lọng thế được!”
Năm mươi triệu tệ này Đường Minh Phong cũng có phần, anh ta liền nói: “ông hai Thấm, việc làm ăn coi trọng chữ tín. ông đường đường là ông hai Thẩm của nhà họ Thấm mà lại làm thế này, sau này còn gì là uy tín nữa!”
“Năm mươi triệu tệ, tôi cho các người hai ngày để gom. Nếu không có thì hãy lấy công ti và biệt thự ra trừ nợ!”
“Tất nhiên các người có thế dùng các thủ đoạn khác để ép tôi nhượng bộ, Thẩm Kỳ Bân này tiếp hết!”
Thái độ Thẩm Kỳ Bân rất kiên quyết, nhưng lúc quay sang Tôn Hàn thì lại hỏi với vẻ dè dặt: “Cậu Tôn, cậu thấy thế nào?”
Ông ta làm như vậy là vì muốn tra rõ hành động của Lâm Mỹ Quyên, cố ý muốn giúp cậu Tôn lấy lại sản nghiệp, mong có thể nhân chuyện này đế có được sự tha thứ của cậu Tôn.
Cậu Tôn chưa chắc đã quan tâm đến công ti và căn biệt thự này, nhưng dù sao cũng là đồ thuộc về cậu Tôn, không thể đế người ngoài chạm vào.
“Tôn Hàn, anh hãy mau cầu xin ông hai Thẩm cho chúng tôi, đừng đế chúng tôi phải trả lại năm mươi triệu tệ! Tôn Hàn, tôi cầu xin anh đấy!”
“Nể tình chúng ta vẫn là vợ chồng, anh hãy giúp tôi đi!”
Đối mặt với nhà họ Thấm có thế lực khổng lồ, Lâm Mỹ Quyên không thế nào phản kháng, chỉ có thế cầu xin Tôn Hàn.
“Không liên quan đến tôi”.
Tôn Hàn không quan tâm, anh nói: “Tự chuẩn bị một bản đơn ly hôn, chọn thời gian rồi ly hôn đi”.
Nói xong anh cũng chẳng còn gì đế ở lại nữa, liền đi khỏi biệt thự.
Thứ thuộc về anh, anh sẽ lấy hết sạch từ chỗ Lâm Mỹ Quyên.
“Hãy nhớ, các người chỉ có hai ngày!”. Thẩm Kỹ Bân cũng không ở lại mà chỉ đế lại một câu như vậy, sau đó nhanh chóng đi theo Tôn Hàn.
Ba người trong phòng khách hoàn toàn hoảng loạn.
Nếu trong hai ngày mà không lấy ra được năm
mươi triệu tệ thì họ sẽ phải thế chấp tất cả tài sản.
Sau khỉ đi khỏi biệt thự, Thấm Kỳ Bân vội vàng đuối theo Tôn Hàn: “Cậu Tôn, cậu chờ tôi với!”
“Có chuyện gì?”
Tỏn Hàn dừng lại, lấy một bao thuốc trong túi ra rồi châm lửa cho mình.
Thẩm Kỳ Bân biết cậu Tôn không thích nghe những câu vô bổ, liền nói thẳng: “Cậu Tôn, lần này tới bẳt Lâm Mỹ Quyên trả lại năm mươi triệu tệ là ý của mình tôi, mong là có thế lấy tài sản của cậu Tôn
về!”
“Tôi nhận ra”.