“Từ, Từ…”
Sau khi đọc kĩ nội dung trên tấm danh thiếp, Lâm Khai Hoài lập tức lắp bắp.
Người đàn ông trước mặt là chủ tịch công ty bất động sản Thịnh Hạ!
Nhân vật tầm cỡ nhường này, dù có giết bố con họ cũng chẳng ai dám đứng lên đòi lại công bằng.
Ông ta vội vã kéo tay Lâm Đình Đình, “Con gái à, chúng ta về thôi”.
Lâm Đình Đình không bằng lòng, cuộc sống giàu có đã ở ngay trong tầm tay rồi, làm sao cô ta nỡ để nó vụt mất chứ. Nhưng sau khi nghe Lâm Khai Hoài thì thầm vào tai vài câu, cô ta không dám vùng vằng nữa.
Hai bố con họ đành thất thểu rời đi.
“Hả giận, hả giận quá!!”, bà Lục nói với Lục Hạo vẫn còn đang buồn, “Con trai à, hạng phụ nữ như thế không đáng để con đau lòng đâu! Tin mẹ, sau này con sẽ tìm được cô gái tốt hơn mà!”
“Vâng ạ!”
Lục Hạo gật đầu, đoạn nhìn sang Liễu Y Y đang đứng cạnh Tôn Hàn, cố nặn ra một nụ cười, “Chị dâu à, đã khiến chị chê cười rồi!”
Liễu Y Y đờ ra, “Tôi không phải là chị dâu…”
“Ầy, chị dâu không mang quà theo”, Tôn Hàn lại chen miệng vào ngắt lời.
Liễu Y Y trừng mắt nhìn Tôn Hàn.
Chẳng bao lâu sau, Từ Khang Niên cũng cúi chào và rồi đi.
Ồng bà Lục đi chuẩn bị bữa trưa, Liễu Y Y thì lang thang đi dạo khắp trấn.
Ngoài cửa hàng chỉ còn hai anh em Tôn Hàn và Lục Hạo.
Tôn Hàn lấy bao thuốc lá ra rồi đưa cho Lục Hạo một điếu, từng người châm lửa.
“Gặp phải khó khăn, sao lại không nói cho anh biết?”
Tất nhiên Tôn Hàn đang ám chỉ chuyện năm trăm nghìn tiền sính lễ kia.
Lục Hạo vừa cười vừa lắc đầu, “Anh à, em không thể gặp phải chuyện gì cũng nhờ vả anh được”.
Đương nhiên cậu ta biết chỉ cần mình lên tiếng nhờ, dù số tiền là bao nhiêu đi nữa thì anh cũng có cách xoay được. Nhưng cậu thực sự không thể mở lời.
“Anh vẫn thường nói, là anh em với nhau thì không cần phải ngại gì cả. Dù em có ra sao thì cũng còn người anh trai này. Đừng giữ mọi chuyện trong lòng.
Lần sau, không được như vậy nữa đâu đấy”.
“Vâng”.
Ăn xong bữa trưa, Tôn Hàn và Liễu Y Y lái xe trở về.
Ngồi trên xe, Liễu Y Y nghiêm túc nhìn mặt Tôn Hàn với vẻ đánh giá. Đẹp trai hay không là một chuyện khác, nhưng mấy ngày nay tiếp xúc với anh khiến trong lòng cô nảy sinh một cảm giác đầy nghi hoặc.
Cách hành xử của Tôn Hàn rất bá đạo, nhưng cũng khá ngay thẳng.
Thế tại sao năm xưa, anh lại làm chuyện như vậy với cô chứ?
Chẳng lẽ đây chính thứ gọi là “biết người, biết mặt, không biết lòng”?
“Nhìn anh gì thế?” Tôn Hàn điềm tĩnh hỏi.
“Anh thì có gì đáng nhìn đâu. Tôi đang nghĩ, khi nào anh mới chịu giúp tôi tìm con gái!”, Liễu Y Y không nhìn anh nữa.
Nói thì nói vậy thôi, thực chất trong lòng cô đã chẳng còn ôm hy vọng.
Đã hơn năm năm, thời gian đã quá lâu rồi.
Làm sao có thể tìm lại đứa con gái
_ o’ I I _ _ Ạ 4 Ạ
sô khố cua cô đây?
Tâm trạng của Tôn Hàn cũng dần trở nên ảm đạm. Liễu Y Y không hề hay rằng Tôn Hàn đã biết chuyện đứa con gái bị bọn buôn người bắt đi của cô chính là con của anh.
Tất nhiên cô cũng không biết, Tôn Hàn có thái độ thế nào về việc tìm được con gái.
Dù có phải lật ngược cả đất nước này, anh cũng phải tìm lại con gái mình!
“Có lẽ sẽ có tin tức rất nhanh thôi”, Tôn Hàn thấp giọng nói.
Cả Thiên Cửu môn đều đang dốc sức đi tìm kiếm, cho dù là đáp án như thế nào thì có lẽ sẽ có kết quả rất nhanh.
Liễu Y Y chỉ nghĩ là Tôn Hàn đang an ủi mình, thế nên thốt ra một câu không thật lòng: “Ừ”.
…..