Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả nhiên, vừa nghe Từ Tiểu Bân nói vậy, ai nấy đều sốt ruột, chỉ sợ không mua được khoản đầu tư nguyên thạch tháng này nữa.


“Bố à, hay là chúng ta quyết định luôn đi!”


“Phía bố có thể đầu tư khoảng năm, sáu triệu. Còn con thì sao, Thế Văn?”, Dương Khai Phú bắt đầu cân nhắc.


Hàn Thế Văn đáp, “Có lẽ con bỏ ra khoảng ba triệu ạ!”


Mới có chín triệu!


Từ Tiểu Bân cảm thấy có chút không hài lòng.


Cậu ta cảm thấy gia đình họ có thể gom chừng mười triệu nên mới nói chỉ còn mười lăm triệu.


Thật không ngờ, số tiền họ bỏ ra lại thấp hơn dự tính của Từ Tiểu Bân.


“Con quản lý tài vụ của công ty, nếu chỉ cần chờ hai tháng, có lẽ con lấy ra được sáu triệu!”, đột nhiên, Diệp Tô như thể đưa ra một quyết định rất quan trọng, bèn lên tiếng.


Ôi!


Ai nấy đều há hốc mồm, Diệp Tô còn dám động đến tiền của công ty.


Chắc cô ta điên rồi.


Có nguy cơ ngồi tù đấy.


“Chị Diệp Tô à, hay là chị đừng động đến tiền của công ty, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”, lúc này, Tôn Hàn mới cất tiếng nhắc nhở.


Một khi hành vi chiếm dụng tiền của công ty bị phát hiện, dù nhẹ cũng bị sa thải, hơn nữa nó sẽ là vết nhơ trong lý lịch mà cả đời này cũng không rửa sạch được.


Vậy mà Diệp Tô chỉ liếc Tôn Hàn bằng ánh mắt ghét bỏ, không hề có ý cảm kích, “Chỉ mất hai tháng là lấy lại được rồi, sẽ không có vấn đề gì cả! Cơ hội chỉ có một thôi, tôi không muốn bỏ lỡ!”


Cô ta lấy sáu triệu của công ty, nếu sau hai tháng có thể tăng gấp ba, vậy cô ta có thể lời mười hai triệu rồi.


Cả đời cô ta chưa từng kiếm được số tiền lớn đến vậy!


“Tiểu Bân à, chị Diệp Tô của cháu đã cược cả vận mệnh tương lai vào cháu, sẽ không có vấn đề gì chứ?”, Dương Khai Phú quan tâm hỏi.


Đã đi đến bước này rồi, Từ Tiểu Bân làm sao có thể nói có vấn đề, bèn gật đầu cái rụp, “Chị Diệp Tô cứ yên tâm, sao em có thể gạt chị chứ? Em bảo đảm, sau hai tháng, ít nhất cũng tăng gấp đôi!”


Ngay sau đó là một bầu không khí vô cùng vui vẻ.


Món ăn được dọn lên, mọi người đều ngồi vào bàn, khui hai chai rượu có giá mấy nghìn tệ, sau đó vui vẻ cụng ly với nhau.


Từ Tiểu Bân được xếp ngồi cạnh Dương Khai Phú, nhận được đãi ngộ của nhân vật chính tối nay.


“À phải, Diệp Tô này, nghe nói hôn lễ của cháu có mời cả Thẩm Tri Thu, là thật à? Nói mới nhớ, từ khi Thẩm Tri Thu rút khỏi giới vào năm mười tám tuổi đến nay thì không nghe tin tức gì nữa”, bỗng có người tò mò hỏi Diệp Tô.


Tôn Hàn vốn yên tĩnh làm người tàng hình, lúc này cũng ngẩng đầu lên.


“Phải. Thẩm Tri Thu hình như đã trở lại vào nửa năm trước rồi, ký với công ty văn hoá Thắng Thiên ở tỉnh Nam của bọn cháu. Trùng hợp là Thế Văn và Thiếu Đông của văn hoá Thắng Thiên lại là bạn rất thân, nên mới mời được Thẩm Tri Thu đến đấy”, Diệp Tô đắc ý đáp.


“Ôi, mời ngôi sao đến dự lễ cưới, Diệp Tô nhà chúng ta đúng là khác hẳn những cô gái khác!”


“Chứ còn gì nữa. Không ngờ Thế Văn còn quen biết nhà Thiếu Đông của văn hoá Thắng Thiên, quả là lợi hại!”


“Diệp Tô thật khéo chọn chồng!”


Những người trong phòng thay nhau tâng bốc làm Diệp Tô cười không khép miệng.


Hàn Thế Văn cũng khá đắc ý. Nhưng nghĩ đến chuyện tối nay họ mời cơm Từ Tiểu Bân, nếu anh ta giành hết hào quang thì có khác gì vai phụ lấn át vai chính.


Thế là Hàn Thế Văn vội vã nâng ly với Từ Tiểu Bân, “Tiểu Bân à, để anh rể uống với cậu một ly! Chính ra, anh thực sự không sánh bằng cậu! Chút bản lĩnh của anh đều nhờ vào gia đình, cậu thì khác, hoàn toàn dựa vào năng lực của mình!”


“Anh rể khách sáo quá ạ!”


Từ Tiểu Bân nâng ly đáp lại, vì chột dạ nên dè dặt liếc nhìn Tôn Hàn, chỉ sợ anh vạch trần mình.


Trước khi Tôn Hàn đưa Từ Tiểu Bân năm triệu, cậu ta có là cái thá gì đâu?


Đừng nói là được người ta xun xoe vây quanh, e rằng tư cách để người như Hàn Thế Văn liếc nhìn cũng chẳng có.


Tất nhiên, năm triệu ấy cũng bị cậu ta tiêu sạch.


Người đáng nể thực sự không phải là cậu ta, mà là Tôn Hàn.


Dù bây giờ chuyện làm ăn của Tôn Hàn có gặp khó khăn thì anh cũng là người tài giỏi thật!


Tuy rất đố kỵ, nhưng Từ Tiểu Bân phải thừa nhận điều này.


Những người đang ngồi đây, đều nhìn lầm rồi!


Thế rồi Dương Khai Phú phát hiện Từ Tiểu Bân cứ nhìn về phía Tôn Hàn. Ông ta cho rằng Từ Tiểu Bân quan tâm đến cảm nhận của Tôn Hàn, bèn nhấp một ngụm rượu rồi nhìn anh.


“À phải rồi, Tôn Hàn, cháu đang làm gì nhỉ? Có cần bác tìm việc cho cháu không? Tuy năm xưa cháu đã phạm sai lầm, nhưng chỉ cần biết sai chịu sửa, bác cả sẽ không xem thường cháu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK