“Dì Tiết Lan à, có lẽ cháu sẽ rời khỏi Giang Châu vào cuối năm nay. Nếu có thể trở lại trong vòng một năm, cháu sẽ tổ chức hôn lễ với Y Y. Nhưng nếu không thể quay lại…”
Ánh mắt trở nên trống rỗng, Tôn Hàn nở nụ cười chua chát, “Mọi thứ đều hoá hư không!”
Ít lâu sau, Tôn Hàn không nói với Liễu Y Y được mấy câu thì đã đưa Đồng Đồng về.
Không phải là Tôn Hàn không muốn nói chuyện với Liễu Y Y, mà có Tiết Lan ở đấy, có lẽ cả hai cũng chẳng nói gì với nhau được.
Về đến biệt thự, sau khi ru Đồng Đồng ngủ, Tôn Hàn cầm ly rượu vang trước cửa sổ, nhìn xuống thành phố Giang Châu lấp lánh ánh đèn neon.
Đột nhiên anh cảm thấy sống trong cái thế giới này, tựa như đã đặt chân vào vòng lặp vô hạn của danh lợi.
Phức tạp hỗn loạn, lừa gạt lẫn nhau.
“Giang Lệ ơi Giang Lệ, vì sao ông cứ cố chấp giành lấy Tây Nam kia chứ! Danh xưng bá chủ thế giới ngầm quan trọng với ông đến vậy ư?”
Chỉ cần nắm giữ được Tây Nam, Giang Lệ sẽ trở thành bá chủ thế giới ngầm trong nước thực sự.
Có lẽ vì tính cách của cả hai không giống nhau nên Tôn Hàn không hiểu được, vì sao kẻ thù chưa từng gặp mặt ấy của anh đã có được mọi thứ mà đàn ông khao khát, nhưng vẫn còn tham vọng lớn như thế?
Cũng chính vì chuyện này, nên Tôn Hàn chẳng dám giữ lấy Liễu Y Y, dẫu cô gái mà anh vẫn hằng ao ước đang ở ngay trước mặt.
Một đêm thinh lặng!
…
Hôm sau, Tôn Hàn vừa đưa Đồng Đồng đến trường thì nhận được cuộc gọi của Trần Hương.
Tôn Hàn đã đưa số điện thoại cá nhân của anh cho Trần Hương vào tối qua, để cô ta có thể kịp thời liên lạc với anh nếu ở bệnh viện xảy ra chuyện gì đó.
“Sao thế, chẳng lẽ Y Y xảy ra chuyện gì à?”, vừa bắt máy, Tôn Hàn đã lo lắng hỏi.
“Y Y không sao ạ, nhưng phía công ty loan tin Vương Bách Xuyên vào tù, nên công ty đã quyết định bổ nhiệm Lý Tông Đạo làm tổng giám đốc! Vị trí này vốn thuộc về Y Y, nên là tôi… muốn báo cho tổng giám đốc Tôn một tiếng ạ”.
Tôn Hàn châm một điếu thuốc, đoạn lạnh lùng bật cười, “Xem ra lãnh đạo của thời trang Sâm Uy muốn qua đầu rút ván đây mà. Không sao, tôi sẽ đến Sâm Uy một lần nữa!”