“Phạm tội cưỡng bức mà cũng dám đến đây ư? Đúng là không sợ mất mặt mà!”
“Haizz, tiểu thư nhà họ Thẩm bị xâm phạm xong lại cảm nắng phạm nhân rồi hay sao mà lại đi cùng nhau luôn thế kia!”
Các tiếng cười cợt vang lên rồi truyền khắp cả đại sảnh.
Lúc này, mặt Liễu Y Y tái nhợt, cô bấu chặt móng tay vào da thịt.
Tôn Hàn thì thờ ơ nhìn người nói cuối cùng, sau đó rất bình tĩnh và lạnh lùng nói: “Anh tên là gì?”
“Tôn Hàn, đừng!”
Liễu Y Y đoán được Tôn Hàn định làm gì nên vội can ngăn, vì sợ anh lại gây ra chuyện gì đó.
“Tôi đứng không đổi tên, ngồi không đổi họ, Lục Tường – con trai của chủ tịch quản lý tài sản Lục Phong!”, người đàn ông tên Lục Tưởng, khoảng ba mươi tuổi khinh thường đáp.
Một tên tù tội vớ vẩn mà tưởng mình là nhân vật lớn ư!
Tôn Hàn gật đầu nói: “Tốt! Từ mai, quản lý tài sản Lục Phong sẽ đổi chủ”.
Lục Tường cười gặt nghẽo như nghe được một câu chuyện vô cùng tếu táo: “Ha ha, tôi không nghe nhầm đấy chứ? Nếu anh làm được đúng như lời vừa nói thì Lục Tường tôi sẽ dập đầu gọi anh bằng bố luôn!”
Không chỉ có Lục Tường không tin, mà chẳng ai có mặt ở đây tin một kẻ tù tội có năng lực này.
Dẫu sao quản lý tài sản Lục Phong cũng là công ti có số má ở đây, không phải ai cũng có thể đụng chạm được.
“Xem ra, cậu phải gọi Tôn Hàn là bố thật rồi. Từ mai, quản lý tài sản Lục Phong sẽ đổi chủ”.
Một giọng nói trầm ổn của đàn ông bất chợt vang lên.
Thế chẳng đang rủa nhà hắn ư?
Lục Tường cực kỳ không vui, lập tức liếc mắt nhìn một vòng, nói: “Ai nói vớ vẩn đấy hả? Ra đây cho tôi!”
“Tôi, Đường Quân Ngạo đây!”
Đường Quân Ngạo đi ra từ một góc trong đại sảnh.
Lẽ ra người duy nhất đủ tư cách để ông ta ra tiếp đón và trò chuyện là Tô Vấn Long.
Vì thế, ông ta mới chọn một vị trí ở góc khuất để ngồi chờ, tránh để lộ mặt.
Nhưng Tôn Hàn đã đến rồi thì ông ta cũng phải ra mặt một chút.
“Chú ba!”
“Chú ba!”
Đường Minh Phong và Lâm Mỹ Quyên cùng lên tiếng.
Hai chân Lục Tường run lẩy bẩn, răng đập vào nhau, lòng thì nặng trĩu.
Hắn vừa mắng Đường Quân Ngạo, Đường tam gia!
Đúng là chán sống rồi mà!
“Tam gia, tôi, tôi không biết là ông, tôi…”
“Không biết thì không có tội. Tôi thì không sao, nhưng cậu đã đắc tội với cậu Tôn thì nhà cậu phá sản là cái chắc rồi”.
Sau câu nói bâng quơ ấy, Đường Quân Ngạo nhìn Tôn Hàn rồi cười nói: “Cậu Tôn, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Lúc này, mọi người có mặt ở đây lại nhìn Tôn Hàn với vẻ dò xét.
Lẽ nào người này thật sự có khả năng tiềm ẩn gì ư?
Đến Đường Quân Ngạo còn gọi anh ta là cậu Tôn là đủ thấy rồi.
Tôn Hàn không để ý đến Lục Tường nữa, ăn nói không suy nghĩ thì phải trá giá thích đáng thôi.
“Không được mời mà tự đến thế này, mong Đường
tam gia đờng chê trách!”