Giờ, cậu ta đang sống dựa vào Tôn Hàn nên đành chịu vậy.
Một lát sau, đại sảnh đã vô cùng náo nhiệt.
Đầu tiên, người chủ trì mời cô dâu và chú rể lên sân khấu tiến hành nghi thức, sau đó đến các tiết mục biểu diễn văn nghệ, nhưng chẳng mấy ai xem cả.
Mọi người đều đang chờ Thẩm Tri Thu xuất hiện.
“Tiếp theo đây xin mời diễn viên nổi tiếng… Thẩm Tri Thu!”
Không biết bao lâu sau, người chủ trì đã thông báo.
Hội trường lập tức bùng nổ, các tràng pháo tay như pháo nổ.
“Oa, Thấm Tri Thu đến thật kìa!”
“Nhà họ Hàn oách phết nhỉ!”
“Nếu tôi cũng mời được Thấm Tri Thu đến dự đám cưới của mình thì sướng phải biết!”
Mọi người không ngừng reo hò.
Thẩm Tri Thu mặc chiếc váy trắng bước lên sâu khấu trước mắt mọi người.
Ánh đèn sáng rực chiếu rọi khiến cô ấy trông vô cùng xinh đẹp.
Thấm Tri Thu đã ba mươi mốt tuổi, nhưng chỉ chỉ như cô thiếu nữ mười tám tuổi thôi.
“Chào mọi người, tôi là Thẩm Tri Thu, hôm nay tôi thấy rất vinh hạnh khi được đến dự lễ cưới của chú rể Hàn Thế
Văn và cô dâu Diệp Tô…”
Thẩm Tri Thu vừa lên tiếng, mọi người đã nổ một tràng pháo tay.
Từ Tiểu Bân xem đến mức ngây người, hoàn toàn không phát hiện ra nước miếng của mình đang chảy ra ngoài.
Sau vài câu chúc mừng đơn giản, Thẩm Tri Thu bước xuống sân khấu trong sự tiếc nuối của cả hội trường.
“Tôi có thể ngồi đây không?”
Thẩm Tri Thu bước lại gần và chớp mắt đầy nghịch ngợm.
Cảnh tượng này khiến Từ Tiếu Bân cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Nếu cậu ta và Tôn Hàn đổi chỗ với nhau, thì người được Thẩm Tri Thu tinh nghịch chớp mắt đã là Từ Tiếu Bân rồi.
“Tất nhiên là được. Đây là vị trí được sắp xếp cho cô Thẩm mà! Đương nhiên cô Thẩm có thể ngồi rồi!”
Không chờ Tôn Hàn lên tiếng, Từ Tiểu Bân đã đứng dậy, vừa tự giới thiệu vừa giục Tôn Hàn dời chỗ, “Chào cô Thẩm, tôi là Từ Tiểu Bân, rất vui được
gặp cô. Anh cả à, anh nhích qua một tí, nhường chỗ cho cô Thẩm đi chứ!”
Tôn Hàn miễn cưỡng dịch ghế sang bên phải một tí để có đủ không gian cho Thẩm Tri Thu.
“Xin chào, tôi là Thấm Tri Thu”.
Vốn dĩ Thẩm Tri Thu không có hứng thú quan tâm đến Từ Tiểu Bân, nhưng cậu ta lại gọi Tôn Hàn là ‘anh cả’, thế thì là chuyện khác rồi.
Từ Tiểu Bân nhìn chăm chăm đối phương, hình như Thẩm Tri Thu còn cười với cậu ta đấy.
Dương Dung thấy Thẩm Tri Thu như thế cũng không kìm được cười khúc khích, nhìn kiếu gì cũng cảm thấy cô ấy thật xứng đôi với con mình.
Xinh đẹp nhường ấy, tuổi tác cao một chút cũng có sao đâu?
“Cô Thẩm này, cô làm người nổi tiếng cỏ mệt không?”
Thẩm Tri Thu ngây ra, người phụ nữ này là ai nữa vậy?
Nhưng cô ấy vẫn mỉm cười trả lời theo phép lịch sự, “Vẫn ổn, không mệt lắm đâu”.
“Tôi cảm thấy với phụ nữ, điều quan trọng nhất là tìm được một tấm chồng tốt. Làm người nổi tiếng thì tuyệt đấy, nhưng chung quy cũng không phải con đường đúng đắn. Cô Thẩm thấy có đúng không?”, Dương Dung lại lên tiếng, đây vừa là lời nhận xét, vừa là cách để bà ta từng bước gợi chuyện.
Dương Dung cũng biết khả năng một ngôi sao nổi tiếng như Thẩm Tri Thu thích con trai bà ta là rất nhỏ, nhưng biết đâu đấy!
Con trai của bà ta tài giỏi như vậy, nhỡ đâu Thẩm Tri Thu để mắt đến thật thì sao?
Chuyện này không ai đoán được. Không cố gắng, làm sao biết kết quả
chứ!
“Được rồi, mẹ à, đấy là công việc của cô Thẩm, mẹ quan tâm làm gì?”, Tôn Hàn không nhìn tiếp được nữa, bèn cất tiếng nhắc nhở Dương Dung.
Mẹ?
Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Tri Thu mở to, vẻ không vui trên mặt cũng biến mất, lập tức bật cười ha hả, “Dì nói phải
đấy ạ. Phụ nữ vẫn nên có chốn nương tựa, cũng thể không sống nổi trôi cả đời. Nếu gặp được người thích hợp, cháu sẽ cân nhắc chuyện rút khỏi giới giải trí”.
Vừa nói, Thẩm Tri Thu vừa thi thoảng liếc nhìn Tôn Hàn.