Phương Minh Nguyệt không nói gì, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập sự khinh thường.
Cổ Đông nghĩ rằng gã đã thắng chắc, đúng là nực cười!
Nghĩ đến Tôn Hàn, cả người Phương Minh Nguyệt đã toát ra vẻ tự tin.
Đọ về chỗ dựa, bây giờ có ai có chỗ dựa lớn hơn Phương Minh Nguyệt kia chứ!
Vù vù!
Năm chiếc BMW 7 Series đỗ trước mặt họ, cửa xe đồng loạt mở ra.
Một người đàn ông trung niên với vẻ mặt uy nghiêm bước xuống từ chiếc ô tô đầu tiên.
Cổ Đông lập tức thảng thốt, “Chủ tịch!!”
Người dẫn dắt đội ngũ lần này không phải là bố của gã ư?
Sao giờ lại trở thành chủ tịch?
Vị chủ tịch tên Lưu Minh lãnh đạm cất lời, “Cổ Đông, bố cậu đã bị giao cho cơ quan tư pháp điều tra vì làm tổn hại đến lợi ích của công ty hằng năm! Còn về cậu…”
Lưu Minh vỗ vai Cổ Đông, “Là một trưởng bối, tôi thực sự không hy vọng cậu có tham gia vào chuyện của bố cậu”.
Cổ Đông lập tức biến sắc, cảm thấy đất trời như sụp đổ.
Bố gã gặp chuyện rồi, liệu gã có may mắn thoát được không?
Còn Lưu Minh thì không để ý đến Cổ Đông nữa, đi thẳng về phía Phương Minh Nguyệt với nụ cười trên môi, “Phương Minh Nguyệt, hôm nay phải trông vào cô rồi!”
“Vâng!”
Đôi mắt của Phương Minh Nguyệt lại lấp lánh ánh sáng chỉ thuộc về cô ta. Rồi cô ta liếc nhìn bộ dạng thất thần của Cổ Đông với vẻ khinh bỉ, thằng ranh con nhà giàu.
…