sẽ thỉnh giáo sau. Mời Tôn công tử xem hai người bạn mà tôi mời tới có đủ tư cách đối phó với Giang Lệ hay không”.
Lý Hắc Tử bật cười ha hả, sau đó dẫn Diêm Hùng và Mạch Ninh nghênh ngang rời đi.
Phòng bao lúc này vô cùng bừa bộn.
“Công tử, không ổn rồi”, Tê Thiên Tại không nhịn được nói.
Không cần đoán cũng biết để mời hai người này tới đây, Lý Hắc Tử đã phải tiêu tốn nhiều tiền thế nào.
Nhưng trợ thủ của Lý Hắc Tử đã đến rồi, còn họ biết đi đâu tìm đối thủ xứng tầm trong một khoảng thời gian ngắn thế này đây?
“Chuẩn bị một bàn khác đi”.
Tôn Hàn nhíu mày rồi nói.
Đêm đến.
Thẩm Vấn và Kim Thất Lạc cùng ngồi chung xe về.
“Ông nói xem Lý Hắc Tử mời hai người kia đến đây có phải đã đạt được thoả thuận gì với thương hội ba tỉnh của Đông Bắc rồi không?”, Thấm Vấn dựa lưng vào ghế, sau đó khoanh tay trước ngực hỏi.
“Diêm Hùng và Mạch Ninh đều là đả thủ nổi tiếng của thương hội này, không phải cứ bỏ tiền ra là thuê được đâu. Nếu bảo Lý Hắc Tử không đồng ý làm gì đó cho thương hội trên thì cậu có tin không?”, Kim Thất Lạc nhìn qua.
không?”, Kim Thất Lạc nhìn qua.
Thẩm Vấn mím môi, đương nhiên là không tin rồi!
“Xem ra Lý Hắc Tử không chỉ muốn ép Tôn Hàn đi, mà còn muốn làm thủ lĩnh của Thiên cửu Môn nữa! Chỉ có điều…”
Thẩm Vấn bổ sung thêm thay cho Kim Thất Lạc: “Thương hội ba tỉnh Đông Bắc đồng ý cử hai người này đến đây, chắc cũng lấy thứ gì đó của Lý Hắc Tử
“Nếu Lý Hắc Tử lên thay cho Tôn Hàn, vậy lúc đó, Thiên cửu Môn chúng ta phải nghe theo lệnh của người mình hay là thương hội ba tỉnh Đông Bắc?”
Diêm Hùng và Mạch Ninh đều là hai con át chủ bài của thương hội ba tỉnh Đông Bắc, khéo nội bộ họ còn không trưng dụng đến, chứ đừng nói đến việc tặng cho vùng tây Nam, để tham gia vào trận chiến của Thiên cửu Môn bọn họ.
Nếu nói Lý Hắc Tử không hứa hẹn cho thương hội đó một lợi ích lớn thì có ma mới tin.
Bọn họ luôn nghĩ tranh chấp nội bộ của Thiên cửu Môn là chuyện riêng của môn phái, sẽ không bao giờ có người ngoài can dự.
Vậy mà chỉ vì đánh bại Tôn Hàn, Lý Hắc Tử đã vượt qua ranh giới này.
Kim Thất Lạc lắc đầu nói: “Chưa biết thế nào được, nhưng đúng là lần này Lý Hắc Tử quá đáng rồi! Thẩm Vấn, cậu nghĩ Tôn Hàn có khả năng thắng không?”
Dẫu sao Diêm Hùng và Mạch Ninh cũng đã đến rồi, giờ có nói gì thêm cũng vô dụng.
Vấn đề đáng quan tâm nhất là phần trăm Tôn Hàn thắng cuộc là bao nhiêu?
“Ông thấy sao?”, Thấm Vấn hỏi ngược lại.
“Khả năng thua là rât cao”.
Thật ra tối mai phe nào thắng trận đấu lôi đài luân phiên này cũng không quan trọng với Kim Thất Lạc.
Nhưng Lý Hắc Tử đã mời hai cao thủ của thương hội ba tỉnh Đông Bắc đến giúp thì đã phạm vào điều cấm kỵ của Thiên Cửu Môn rồi.
Nếu đổi lại là lúc Phó Văn Húc còn sống, có cho thương hội kia thêm vài lá gan cũng không dám cử người qua chịu chết.
Nhưng hiện giờ, Thiên cửu Môn đang chia năm xẻ bảy, mỗi người tự lập một đế chế riêng, điều này khiến nhiều kẻ bắt đầu ngấp nghé hi vọng với miếng bánh khổng lồ là Tây Nam.
Không chỉ có Giang Lệ, đến Bắc Vương ở điện phía Bắc và hội trưởng của thương hội ba tỉnh Đông Bắc cũng vậy.
Họ để Diêm Hùng và Mạch Ninh đến đây không chỉ là một tín hiệu.
Kim Thất Lạc thấy rất bực bội.
Thế này chẳng khác nào phân chia tài sản trong một nhà, nhưng anh em lại ăn chia không đều, nên đã gọi người ngoài tới như dẫn sói vào nhà.
Đến lúc đó, người ta có thể bê nguyên miếng bánh của nhà mình đi rồi.
“Có lẽ vậy, nhưng nếu Tôn Hàn thắng thì sao? ống định thế nào?”, Thẩm Vấn cũng nghĩ khả năng Tôn Hàn thua là rất cao, nhưng chưa biết chắc thế nào được.
Anh ta không hiếu Tôn Hàn, nhưng chẳng còn lạ gì Phó Văn Húc, nếu ông ta đã chọn Tôn Hàn làm người kế nhiệm mình thì chứng tỏ anh phải có điểm hơn người.
Biết đâu lại có kỳ tích xảy ra.
“Còn cậu thì sao, cậu chọn thế nào? Vẫn tiếp tục mập mờ như bây giờ, hay xin góp sức luôn?”
Kim Thất Lạc đâu phải kẻ ngốc, ông cụ không đưa ra quyết định ngay, mà hỏi ngược lại Thẩm Vấn.
“Chắc sẽ theo Tôn Hàn”, Thẩm Vấn đáp.