dội lên những con sóng lớn.
Cả hội trường ào ào như muốn nổ tung!
Ông Long sẽ đến đây!
Nghe nói ông Long sắp đến rồi.
Không ai là không bàng hoàng, cũng chẳng một ai dám không bàng hoàng!
Đó là người sáng lập doanh nghiệp Long Thiên.
Tuy ông ta thuộc bạch đạo, nhưng chỉ cần là người có chút tiền của đều biết, những kẻ có thế lực cũng phải gọi ông ta là “ông Long”.
Ở vùng Tây Nam này, không một ai dám không nể mặt ông ta.
Ông ta có danh xưng này, là bởi hơn ba mươi phần trăm người hoạt động trong vùng xám ở Tây Nam, đều phải nhờ cậy vào ông Long.
Có thể nói, ông Long không phải là xã hội đen, nhưng còn quyền lực hơn thế rất nhiều!
Ở vùng Tây Nam này, ông ta còn có nổi tiếng với cái tên tam vương của Tây Nam!
Không ai ngờ rằng, một buổi họp báo của một công ty Phong Quyên bé nhỏ lại mời được ông Long đích thân tham dự.
Nhưng Đường Quân Ngạo đã chính miệng nói thế, vậy chắc chắn không phải là tin giả rồi.
“Ông Ba nhà họ Đường quả là danh bất hư truyền, ngay cả ông Long mà cũng mời được!”
“Nhìn tình hình này, hẳn là ông Ba nhà họ Đường muốn dùng ông Long để trấn áp tên nhóc kia rồi!”
“Ông Long mà ra mặt cho Đường Minh Phong thì tên nhóc ấy cũng xúi quẩy thật!”
Sau khi nhận được tin giật gân “ông Long sắp đến”, chẳng còn ai cảm thấy lạc quan về Tôn Hàn nữa, chắc chắn đối phương sẽ rất xui xẻo.
Đừng nói là thành phố Giang Châu, cả cái vùng Tây Nam này, không ai mà ông Long không xử lý được.
Đường Minh Phong và Lâm Mỹ Quyên lập tức lộ rõ vẻ đắc ý. Anh giỏi lắm mà, Tôn Hàn, lần này ra oai nữa đi nào!
“Có phải ông ta là Tô Vấn Long của tập đoàn Long Thiên… ông Long hay không?”, Liễu Y Y sợ sệt hỏi Tôn Hàn.
Liễu Y Y đã từng nghe đến cái tên “ông Long” này rồi.
Nhưng chính vì đã từng nghe tên, nên cô mới sợ!
“Đúng vậy!”
Tôn Hàn chỉ đáp hai chữ ngắn gọn thôi cũng đủ khiến tâm trạng của Liễu Y Y rơi thẳng xuống đáy vực.
Không ngờ phía bên kia lại mời được người đủ sức trấn áp cả thành phố Giang Châu như ông Long tham dự.
Làm sao Tôn Hàn ứng phó được đây?
“Tôn Hàn à, nếu bây giờ anh thức thời, ký thoả thuận chuyển nhượng cổ phần của công ty Phong Quyên, chuyển nhượng toàn bộ tài sản đứng tên anh, vậy thì tôi có thể để anh đi!”
Phải thừa dịp anh gặp khó mà ép chết anh!
Đường Minh Phong biết bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để ra tay!
Về việc này, Đường Quân Ngạo cũng không có ý phản đối.
“Anh nên biết ông Long là người thế nào, dù có Từ Khang Niên giúp đỡ thì anh cũng không thể chọc vào ông ấy đâu! Tôn Hàn à, tốt nhất là anh nên nghe lời Minh Phong, bằng không thì chắc chắn anh sẽ hối hận!”, Lâm Mỹ Quyên cũng thuận đà uy hiếp.
Tiếc rằng Tôn Hàn xem lời của hai người họ như gió thoảng bên tai, chỉ hờ hững nhìn về phía Đường Quân Ngạo.
“Tôi biết Tô Vấn Long có đến Giang Châu, chỉ không ngờ lại là được ông mời đến, thực ra thì tôi nên sớm đoán ra điều này”.
“Còn bao lâu nữa mới đến vậy, tôi không có nhiều kiên nhẫn để chờ ông ta đâu”.
Hửm?
Đường Quân Ngạo lạnh lùng nói, “Cậu đúng là nghé con không biết sợ hổ, còn dám gọi cả họ tên của ông Long ra, có biết đây là tội chết không?”
Tam vương của Tây Nam, chính là người mà nhà họ Đường bọn họ phải kiêng dè.
Đường Quân Ngạo cảm thấy bản thân mình cũng có địa vị, nhưng ở trước mặt ông Long thì vẫn phải kính cẩn tự xưng là vãn bối!
Cậu thanh niên này đúng là quá ngông cuồng!