Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tối nay số bia mà chúng ta uống cũng phải tầm bảy tám nghìn tệ. Nếu như lát nữa cậu có hứng thú thì tôi còn có thể gọi cho cậu hai cô công chúa để cho cậu giải tỏa. Có lẽ chi phí cũng phải tầm hai mươi nghìn tệ, thậm chí năm sáu mươi nghìn tệ cũng là bình thường”.


“Cậu thấy vẻ mặt tôi có đau lòng chút nào không?”





Đúng là không hề đau lòng thật!


Ngô Tuyết Phong đã bắt đầu tin Tôn Hàn thực sự rất giàu, cũng tin rằng Tôn Hàn không đùa với cậu ta.


Chiếc đồng hồ Omega trên bàn sẽ có thể giải quyết hết tất cả vấn đề tài chính của cậu ta.


Đến lúc đó nhà thuộc về cậu ta, xe thuộc về chính cậu ta, không cần phải lo chuyện trả nợ nữa.


Những ngày tháng sau này, cậu ta sẽ còn sống thoải mái tùy tiện hơn trước gấp nhiều lần.


Nhưng mà…


Ngô Tuyết Phong không nhận lấy chiếc đồng hồ này. Tuy rằng rất do dự nhưng cuối cùng cậu ta vẫn nhịn được.


“Tôn Hàn, tôi không biết vì sao cậu lại giàu như vậy. Tôi cũng thấy buồn cười, một chiếc đồng hồ trên tay cậu chắc cũng ngang ngửa với số tài sản cả đời tôi kiếm được”.


“Tôi cũng rất cảm ơn tối nay cậu đã mời tôi uống loại bia đắt tiền như vậy. Nói ra cũng không sợ cậu cười, tôi đã công tác mấy năm rồi, chưa đến quán bar được nhiều, hơn nữa chưa bao giờ thanh toán!”


“Cảm ơn cậu đã khuyên bảo tôi, tôi đã thấy dễ chịu hơn nhiều rồi. Nhưng đồ của cậu thì chính là của cậu!”


Tôn Hàn vô cùng kinh ngạc trước những lời nói từ tận đáy lòng của Ngô Tuyết Phong.


Với những người có mức thu nhập như của Ngô Tuyết Phong, rất hiếm có người có thể từ chối một chiếc đồng hồ quý giá đến vậy.


Phải biết là chiếc đồng hồ này còn được cho không, không phải bỏ ra bất cứ thứ gì.


Nhưng Tôn Hàn lại bật cười, một nụ cười vui vẻ.


“Cậu cười cái gì?”. Tuy Ngô Tuyết Phong rất không nỡ, nhưng khi thấy Tôn Hàn bật cười thì hơi lạ.


“Tôi đang cười vì việc, nếu cậu lấy chiếc đồng hồ này thì quan hệ giữa chúng ta chỉ là bạn học bình thường mà thôi. Nhưng nếu cậu không nhận nó, sau này chúng ta sẽ là bạn bè thực sự”. Tôn Hàn đang rất nghiêm túc.


Vì cái này sao!


Ngô Tuyết Phong bật cười tự giễu: “Nói như vậy thì tôi phải cảm thấy may mắn mới đúng, bởi vì được trở thành bạn của cậu mà”.


“Đừng nói những chuyện này, uống bia trước đã! Thả lỏng đi, tôi sẽ giúp cậu dập tắt ngọn lửa giận trong lòng”, Tôn Hàn nâng cao ly bia.


“Ý cậu là gì?”. Ngô Tuyết Phong không hiểu, nhưng vẫn uống một ướp bia.


Tôn Hàn nói: “Hẹn cô bạn gái của cậu ra”.


Ngô Tuyết Phong sững sờ: “Cậu đùa gì vậy, đang ồn ào chuyện chia tay mà, còn hẹn gì chứ!”


Tôn Hàn bắt đầu hứng thú: “Phải rồi, cậu vẫn chưa nói bây giờ cậu với bạn gái cậu thế nào. Ồn ào chuyện chia tay à, cụ thể thế nào?”


Ngô Tuyết Phong trừng Tôn Hàn, cậu ta rất tức giận, cắn răng nói: “Thực ra lúc nhìn thấy cảnh đó tôi không suy nghĩ cực đoan như vậy. Nhưng cậu không biết đâu, cô ta mặt dày tới nỗi phủ nhận chuyện này, nói người đó chỉ là một khách hàng của cô ta, việc ôm ấp với tên đó chỉ là một hình thức xã giao rất bình thường!”


“Tôi cũng định kết thúc như vậy, chia tay thì chia tay. Nhưng cô ta cứ nói tôi có mới nới cũ, đang tìm cớ để đá cô ta!”


“Cô ta nói có thể chia tay, nhưng phải đưa giấy tờ xe cho cô ta, còn tiền trả góp xe thì tôi vẫn phải trả!”


“Nếu không thì làm sao tôi lại có suy nghĩ đập nồi dìm thuyền như thế được?”


Tôn Hàn cũng không hề bất ngờ. Có thể đẩy một người sợ phiền phức sợ rắc rối như Ngô Tuyết Phong đến bước đường không muốn sống nữa là có thể biết cô bạn gái kia khó đối phó cỡ nào.





“Vậy cậu càng phải hẹn cô ta ra, tôi sẽ giải quyết rắc rối này cho cậu”.


“Hẹn cô ta ra sao?”


Ngô Tuyết Phong lưỡng lự một lúc lâu, trên mặt hiện lên vẻ sợ sệt. Cậu ta lắc đầu: “Hay là thôi đi, sắp chia tay rồi còn hẹn cái gì nữa!”


Tôn Hàn liền vui mừng, Ngô Tuyết Phong vẫn là một Ngô Tuyết Phong nhút nhát sợ phiền phức của ngày xưa. Vừa nãy cậu ta chỉ hung ác trong chốc lát, sau đó lại khôi phục bản tính.


Xem ra dưới vẻ bề ngoài ấy vẫn là một người đàn ông sợ phiền phức.


Nghĩ cũng phải, nếu không phải do sự mềm yếu từ tận sâu trong tính cách thì sao bạn gái của cậu ta có thể quá đáng đến mức này?


Tôn Hàn liền nói: “Chưa bàn đến chuyện có thể khiến cậu lấy lại danh dự không, nhưng ít nhất cũng phải giải quyết đống rắc rối này đã chứ? Chẳng lẽ hôm nay không xử lý xong chuyện này, hôm nào cậu lại nghĩ quẩn rồi giết cô ta thì sao. Sau đó lần sau tôi về Mục Thành lại không tìm được người để uống rượu cùng sao?”


Ngô Tuyết Phong mím môi, chẳng lẽ cậu giúp tôi chỉ là vì muốn kiếm một người uống rượu thôi sao?


Nhưng trong lòng cậu ta cũng hiểu rõ Tôn Hàn có ý tốt. Thế nên cậu ta không từ chối nữa mà lấy điện thoại ra, sau khi chần chừ mấy giây thì gọi cho một số điện thoại.


Cậu ta liếc nhìn Tôn Hàn, sau đó bật loa ngoài lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK