Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Vương Bách Xuyên liền thay đổi, sao Tôn Hàn lại biết hết vậy!


Nhưng hắn ta không thể thừa nhận chuyện này.


Vương Bách Xuyên phủ nhận rất quả quyết: “Tổng giám đốc Tôn, anh đừng nói linh tinh. Liễu Y Y bị tai nạn xe là chuyện không ai mong muốn, sao có thể liên quan đến tôi được? Tổng giám đốc Tôn, thực sự không liên quan đến tôi! Tôi xin thề với trời!”


“Ha ha, nếu tôi đã muốn giết anh thì tôi sẽ chẳng thèm hãm hại vu oan làm gì. Nói thật đi, là ai đã giật dây anh! Nếu lúc này mà anh còn không nói thì sẽ đánh mất cơ hội sống cuối cùng đấy”.


“Tổng giám đốc Tôn, tôi…”


“Chôn đi!”


“Là tôi là tôi, Tổng giám đốc Tôn, có người ép tôi làm. Ông già đó cầm khẩu súng chĩa vào đầu tôi ép tôi làm!”


Vương Bách Xuyên muốn phủ nhận đến cùng, nhưng chỉ cần nghe thấy chữ ‘chôn’ là hai chân đã run cầm cập, liền khai hết ra.


Hắn ta không thể ngờ Tôn Hàn lại có giao thiệp với người của giới xã hội đen, nếu biết thế thì hắn ta tuyệt đối không ra tay với Liễu Y Y!


Nhưng tiếc là giờ hối hận cũng đã muộn rồi!


Một điếu thuốc rơi xuống đất, Tôn Hàn lại châm tiếp một điếu, lạnh nhạt mói: “Nói đi”.


Nửa tiếng sau.


Vương Bách Xuyên bị đưa ra ngoài.


Trong sảnh quán bar chỉ còn ba người Tôn Hàn, Từ Khang Niên và Chu Lão Lục.


“Cậu chủ, Vương Bách Xuyên đã gặp cậu ở đây thì không nên bỏ qua cho hắn ta như vậy. Cách tốt nhất chính là tống hắn ta vào ngục, sau đó…”


Chu Lão Lục làm động tác cắt cổ.


Vương Bách Xuyên chỉ là một kẻ bị giật dây, Tôn Hàn cũng không quan tâm lắm: “Các người sắp xếp là được”.


“Đúng rồi, các người có ấn tượng về ông già bí ẩn đã sai khiến Vương Bách Xuyên không?”


Chu Lão Lục và Từ Khang Niên đều lắc đầu.


Từ Khang Niên nói: “Súng cũng không khó kiếm, nhưng nếu đem theo bên người thì dễ gặp rắc rối. Thành phố Giang Châu không có ông trùm nào lại hống hách như vậy, chỉ e là người đến từ bên ngoài!”


“Nhưng cô Liễu Y Y từ trước đến nay chưa bao giờ đi ra khỏi thành phố Giang Châu, cũng không chọc vào ai bao giờ, sao có thể đụng chạm đến thế lực bên ngoài được?”


“Đúng đấy, dù thế nào cũng không đụng chạm đến được!”, Chu Lão Lục cũng nghi hoặc.


“E là nhằm vào tôi, liệu có phải là người của Giang Lệ không?”, Tôn Hàn ngẩng đầu lên hỏi.


“Cái này… Có lẽ là không phải, Giang Lệ là một người đàn ông vô cùng kiêu ngạo, đã nói trong vòng mười năm sẽ không đặt chân đến Tây Nam thì sẽ không để đám thuộc hạ can thiệp vào nơi đây!”


“Hơn nữa, cho dù ông ta muốn đối phó cậu chủ trước thì cũng sẽ không dùng đến thủ đoạn vặt vãnh này!”


Tôn Hàn nghĩ thì thấy cũng phải. Tuy anh chưa từng gặp Giang Lệ nhưng cũng đã từng nghe thấy không ít chuyện về ông ta.


Người đàn ông đó sẽ không làm chuyện như thế này.


Nhưng nếu không phải ông ta thì những kẻ thù khác của anh cũng rất ít ỏi.


Nhà họ Liễu không có bản lĩnh!


Lâm Mỹ Quyên và Đường Minh Phong!


Tôn Hàn liền nhớ đến hai cái tên này ngay.


“Đi làm việc của mình đi, tôi đến biệt thự nhà họ Lâm một chuyến. Phải rồi, bắt đầu kế hoạch đối phó với Lâm Hạo đi”.


“Vâng!”, Từ Khang Niên nói.


….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK