Nếu đã ở tỉnh lỵ, gặp nhau một chút cũng không có gì lạ.
Dù sao đi nữa cũng là người thân.
Đến chiều, ba người ngồi chiếc A8 của Từ Tiểu Bân để đến khách sạn Cự Dương.
Một người đàn ông trung niên khoảng sáu mươi tuổi đã đợi ở bên ngoài từ lâu, vừa nhìn thấy Dương Dung xuống xe bèn tươi cười chào hỏi, “Chào em tư!”
“Anh cả!!”
Trong số các anh chị em họ của nhà Dương Dung, bà ta xếp thứ tư.
“Ha ha, Tiểu Bân, tối qua Diệp Tô bảo với bác là Tiểu Bân lái A8, bác còn không tin đấy! Không ngờ dạo này cháu làm ăn khá quá! Có dịp thì cho bác mượn xe để đi khoe tí nhé!”
Ngay sau đó, Dương Khai Phú đã mỉm cười nhìn Từ Tiểu Bân và chiếc A8 kia, ánh mắt toát lên vẻ ghen tị khó tả.
Mấy năm đầu, Dương Khai Phú là người giàu có nhất trong số các họ hàng thân thích. Ông ta đến tỉnh lỵ làm ăn và kiếm được tiền từ rất sớm, cũng đã mua được nhà ở tỉnh lỵ rồi.
Khiến đám thân thích phía Dương Dung cảm thấy rất ghen tị.
Kiếm được chút tiền như thế đã là rất đáng nể ở một nơi nhỏ bé như Mục Thành. Nhưng so với tỉnh lỵ thì tài sản cũng chỉ có vài triệu, mà đã bao gồm cả bất động sản rồi, chỉ khá hơn người dân bình thường một chút thôi.
“Bác cả đừng nói thế. Bác mà muốn lái thì cứ việc báo cho cháu một tiếng, cháu đem xe cho bác ngay!”, Từ Tiểu Bân cũng hào sảng đáp lời.
“Ha ha, không uổng công bác cả thương cháu”.
“Tôn Hàn à, biết quay đầu là tốt. Bác cũng biết chuyện trước đây của cháu, sau này làm người tử tế là được. Học hỏi Tiểu Bân nhiều vào đấy!”
Dương Khai Phú chẳng mấy khách sáo với Tôn Hàn, chỉ nói vài câu dạy dỗ.
“Cháu biết rồi”, Tôn Hàn cũng lười phí lời, chỉ ôn tồn trả lời như vậy.
Có vẻ Dương Khai Phú không có hứng thú quan tâm đến Tôn Hàn, nói được mấy câu thì mời họ vào trong.
Khách sạn Cự Dương không phải là khách sạn sang trọng nhất của tỉnh lỵ, nhưng cũng thuộc tuyến một, ăn một bữa cơm cũng tốn hết mấy nghìn.
Nói thật thì Tiên Hàn khá từ mà,sao Dương Khai Phú lại rộng rãi thể?
Lúc anh và Từ Tiểu Bân còn bé, tuy Dương Khai Phú rất giàu có,nhưng nổi tiếng là keo kiệt.
Bình thường về quê,ông ta còn chẳng là xì cho bạn trẻ con được mấy đồng.
Thế mà hôm nay ông ta lại hào phóng mời một bữa cơm có giá mấy nghìn tệ,nếu rượu chất lượng tốt hơn một tí thì có khi tiêu tốn hơn mười nghìn.
Chẳng lẽ mấy năm không gặp, ông ta đã đổi tính rồi ư?
Mấy người họ bước vào phòng riêng.
Căn phòng rộng chừng ba mươi mét vuông, bên cạnh bàn ăn còn có một chiếc ghế xô pha, trên tường treo ti vi màn hình tinh thể lỏng có giá trị mấy mươi nghìn tệ.
Bài trí thế này thì ít nhất cũng là phòng hạng trung.
Phí đặt phòng cũng phải mấy trăm tệ.
Đúng là khách sáo thật đấy!
“Em tư à, em cũng xem như được đến tỉnh lỵ chơi rồi! Nào, Tiểu Bân mau ngồi xuống đi. Người ta thường nói con gái đến năm mười tám tuổi sẽ khác hẳn, Tiểu Bân mười tám tuổi cũng thay đổi này, đẹp trai lắm đấy!”
Có năm, sáu người đã chờ trong phòng, một người phụ nữ trung niên trông khá đẫy đà vừa đứng dậy vừa tươi cười chào họ.
Đó là vợ của Dương Khai Phú.
Diệp Tô và Hàn Thế Văn cũng có mặt ở đây, khách sáo tiến lại chào hỏi.
Diệp Tô và Tôn Hàn khá giống nhau, đều là con nuôi, vậy nên cô ta không cùng họ với Dương Khai Phú.
“Chào Tiểu Bân! Anh là anh họ!”
“…”
Gần như tất cả đều xun xoe vây quanh Từ Tiểu Bân.
Còn Tôn Hàn tựa như người tàng hình, chẳng được ai để mắt đến.
“Lát nữa mới lên món, Tiểu Bân sang đây ngồi hàn huyên với bác nhé!”
Dương Khai Phú kéo Từ Tiểu Bân sang ghế xô pha.
Những người khác cũng ùa đến vây kín Từ Tiểu Bân.
Dương Dung cũng ngơ ngác, hình như bọn họ đối xử với Từ Tiểu Bân hơi nhiệt tình quá?
“Tiểu Bân à, cháu kể cho bác xem, chuyện đầu tư nguyên thạch kia là như thế nào vậy?”, rốt cuộc Dương Khai Phú cũng không dằn lòng được nữa, bèn đon đả hỏi chuyện.
Tôn Hàn ở gần đó thoáng ngẩn ra, cuối cùng cũng hiểu vì sao Từ Tiểu Bân lại được họ vây quanh như thế.
Từ Tiểu Bân đảo mắt nhìn quanh một lượt, thấy ánh mắt tha thiết của mọi người thì biết ngay bọn họ đã bị thu hút bởi việc đầu tư nguyên thạch rồi.