Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chà!


Cả phòng đều ồ lên.


Dám thừa nhận kìa.


Nếu Tôn Hàn không thừa nhận, có thế Lý Anh sẽ vì xử lý anh mà bị xem là kẻ cậy thế hiếp người.


Nhưng nếu Tôn Hàn đã dám thừa nhận việc uy hiếp Lý Anh, vậy thì hôm nay gã có đối phó với anh thế nào cũng không hề quá đáng.


Dù chuyện này có bị đồn đại khắp giang hồ, cũng sẽ không ai chê trách.


Họ chỉ nói một câu, thằng nhóc Tôn Hàn này đúng là điên rồi.


“Đánh gãy chân tôi? Hôm nay Lý Anh này mời tất cả những người có địa vị ở Giang Châu đến đây, vì muốn xem cậu đánh gãy chân tôi như thế nào?”


“Tất nhiên, cậu cũng phải hỏi xem bọn họ có đồng ý hay không”, Lý Anh đột nhiên đứng dậy, ngạo mạn nói.


“Nếu cậu Lý xảy ra chuyện ở Giang Châu chúng tôi, thì là do chúng tôi chăm sóc không tốt. Chúng tôi sẽ không đồng ý!”


“Nhóc con, ngoan ngoãn quỳ gối dập đầu nhận lỗi với cậu Lý đi, có lẽ cậu Lý sẽ khoan dung độ lượng tha cho cậu một lần!!”


Lý Anh vừa dứt lời, ông chủ La đã gào lên, chủ yếu vì muốn nịnh nọt Lý Anh.


“Tôn Hàn, tôi khuyên anh nên biết điều một chút. Nếu như anh không quỳ, e là đôi chân của anh sẽ không giữ được đâu”.


Lúc này, Đường Minh Phong đột nhiên cố tình ôm eo Lâm Mỹ Quyên, vờ vịt cất tiếng khuyên nhủ.


Thật ra anh ta rất muốn Tôn Hàn bị đánh gãy chân, nên mới dùng kế khích tướng.


Lâm Mỹ Quyên cũng nghiêng mặt đi, chẳng hề có chút lo lắng nào, hoàn toàn không màng đến tình nghĩa vợ chồng năm xưa với Tôn Hàn.


Rất nhiều người còn lại đều đang thích thú chờ xem kịch hay.


Khuôn mặt giật giật, Từ Khang Niên muốn đứng ra nhưng lại bị ánh mắt của Tôn Hàn ngăn lại.


Đứng giữa căn phòng, Tôn Hàn từ tốn nói, “Lý Anh, anh nóng lòng muốn làm kẻ tàn phế đến vậy à?”


Lý Anh híp mắt lại, đột nhiên bật cười điên cuồng, “Tôn Hàn, tôi nghĩ cậu vẫn chưa hiểu rõ tình thế bây giờ đấy! Những người bạn ngồi ở cái bàn này sẽ không để cậu động được đến tôi. Cậu lấy gì để đấu với tôi đây?”


“Thế à, anh chắc chứ?”


“Cậu đã ra vẻ xong chưa? Muốn động đến cậu Lý thì bước qua người tôi và anh Thẩm trước đã. Nhóc con, tôi thấy cậu vẫn chưa biết trời cao đất dày là gì! Cậu còn dám nói vớ vẩn nữa thì tôi phế cậu trước đấy!!”


Ông chủ La căm phẫn gào lên vì quá nóng lòng bợ đỡ Lý Anh.


Khuôn mặt lập tức cứng đờ lại, Thẩm Thương giận dữ quát lên, “Anh La, anh muốn tự tìm đường chết thì cũng đừng kéo tôi theo!!”


Hôm qua thề thốt trước mặt Lý Anh đã đành.


Hôm nay thì tự tìm đường chết ngay trước mặt cậu Tôn, còn lôi Thẩm Thương theo.


Chuyện này khiến Thẩm Thương không kìm được cơn thịnh nộ nữa.


Cậu Tôn có sợ Lý Anh thật không?


Về điếm này, trong lòng Thấm Thương rõ hơn ai hết.


ti


tt


Không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ.


Thẩm Thương nói gì vậy?


Nói ông chủ La tự tìm đường chết? Chỉ vì khiêu khích tên Tôn Hàn này


Chẳng lẽ Tôn Hàn có lai lịch ghê gớm gì ư?


Sắc mặt của Đường Triêu Bính cũng nghiêm lại. ông ta cảm thấy mình đã sắp biết được sự thật về thân phận của Tôn Hàn rồi.


“Anh Thẩm à, anh nói gì lạ vậy? Tên Tôn Hàn này là cái thá gì mà lại khiến anh quát vào mặt anh em như vậy?”, vẻ khó hiểu ngập tràn khuôn mặt La Triệu Sinh.


“Cút đi!”


Thấm Thương không nhịn được bèn quát to, sau đó vội vàng giải thích với Tôn Hàn, “Cậu Tôn, tôi thực sự không biết là cậu. Nếu biết đó là cậu, tôi đã không đến rồi”.


“Không cần giải thích, ông đứng về phe Lý Anh?”, Tôn Hàn nhẹ nhàng hỏi.


Thẩm Thương vội vã lắc đầu nguầy nguậy.


“Vậy ông đứng về phía tôi?”, Tôn Hàn lại cười hỏi tiếp.


Thẩm Thương chẳng muốn theo phe nào cả. Nhưng nhìn thấy vẻ u ám trong ánh mắt Tôn Hàn, ông ta biết mình đã bị cuốn vào chuyện này rồi, không thể lảng tránh.


Vậy nên ông ta đành cắn răng đứng dậy, đi đến phía sau Tôn Hàn, “Thẩm Thương này, tất nhiên đứng về phía cậu Tôn”.


Biết rõ Lý Anh là cháu của Lý Hắc Tử, là một cậu ấm không thể chọc vào.


Nhưng Thẩm Thương vẫn chọn theo phe Tôn Hàn.


Thật đáng suy ngẫm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK