Ông ta chẳng sợ ai ở cái đất Mục Thành này cả.
Đương nhiên, với tình huống hiện giờ thì Hoàng Tài chẳng thể làm gì Tôn Hàn được, ông ta chỉ biết mắng chửi thôi, chứ không dám ra tay.
Tôn Hàn dập mẩu thuốc vào trong gạt tàn rồi thờ ơ nói: “Ngày mai, tôi sẽ đến tham dự hôn lễ của ông rồi tính toán nợ nần với ông sau. Mà ông cũng đừng tốn công tìm tôi làm gì, cứ chờ đi”.
“Hai chai rượu hôm nay chỉ là quà gặp mặt thôi”.
“Mày…”
Thấy Tôn Hàn quay người bỏ đi, Hoàng Tài không dám ngăn cản, chỉ uống ực một hớp rượu cho đỡ đau rồi gọi một cuộc điện thoại.
“Alo, anh Hoàng”, đầu dây bên kia nghe máy.
Hoàng Tài hừ lạnh nói: “Nam Quân, tôi xảy ra chuyện ở câu lạc bộ của cậu rồi, cậu có biết không hả?”
“Xin lỗi anh Hoàng, em cũng không biết ai đã chơi anh nên chỉ chào hỏi vài câu, chứ không can dự vào ân oán cá nhân của anh được. Dù giờ anh có gì bất mãn thì tìm em cũng vô dụng thôi”.
Nam Quân nói dăm ba câu thoái thách trách nhiệm.
Được, phí cả cuộc điện thoại rồi.
Hoàng Tài ném mạnh chiếc điện thoại xuống đất, sau đó hất hết đồ trên bàn xuống để phát tiết giận dữ.
Chưa bao giờ ông ta bị ức hiếp như vậy ở Mục Thành.
“Mẹ nó chứ! Ông không cần biết mày là ai, nếu mai mà dám vác mặt đến, ông cho mày hết đất sống ở Mục Thành luôn”.
Trong cơn giận, Hoàng Tài không thèm nghĩ đến việc tới viện để băng bó vết thương, mà chỉ gọi điện sắp xếp đàn em.
Ông ta không tin lại bị một kẻ lạ mặt bắt nạt ở địa bàn Mục Thành của mình.
…
Sau khi xử lý Hoàng Tài, Tôn Hàn coi như đã sả được cơn tức về chuyện của Từ Hạ ở tiệm vàng của Kim phu nhân rồi.
Còn chính kịch sẽ diễn ra vào ngày mai.
Tôn Hàn rảo bước trên con phố của Mục Thành, sau đó lấy điện thoại gọi cho Từ Hạ.
“Anh ạ?”
“Em đang ở đâu đấy?”
“Em ở nhà để chờ ngày mai làm cô dâu”, Từ Hạ đáp.
Tôn Hàn khẽ gật đầu, nói: “Anh đã biết chuyện em bị bắt nạt ở tiệm vàng của Kim phu nhân rồi, mà anh cũng xử lý Hoàng Tài rồi, coi như giúp em trả thù”.
“…”
Từ Hạ ngẩn ra một lúc, sau đó lo lắng nói: “Anh, sao anh lại gặp ông ta, anh có biết Hoàng Tài là loại người nào không?”
Ông ta có xuất phát điểm là một tên lưu manh, toàn làm những việc dơ bẩn.
Tôn Hàn đã biết những điều này từ khi biết tên của Hoàng Tài.
Nhưng theo anh thấy, những việc Hoàng Tài làm chỉ như trò trẻ thôi, chứ không đáng nhắc tới.
“Ông ta có biết anh là ai không?”, Từ Hạ cố giữ bình tĩnh rồi hỏi.
“Anh không nói tên”.
“May quá! Thế thì tốt rồi! Giờ anh hãy rời khỏi Mục Thành đi, Hoàng Tài không phải người tốt đâu, nếu để ông ta biết là anh thì nhất định ông ta sẽ không tha cho anh đâu”, Từ Hạ vội nói.
Dù Từ Hạ không biết tại sao anh mình lại biết chuyện ở tiệm của Kim phu nhân, nhưng có lẽ Tôn Hàn đã tìm cơ hội để xử lén Hoàng Tài rồi, may mà anh không ngốc đến mức nói tên của mình ra.
Như vậy thì vẫn có thể xoay chuyển tình thế được.
Chỉ cần Tôn Hàn rời khỏi Mục Thành, Hoàng Tài không tìm được anh thì chuyện coi như xong.
Nhưng sao Tôn Hàn đồng ý được?
Anh nói: “Anh không đi đâu, anh đã chuẩn bị một món quà khiến mọi cô gái ở Mục Thành phải ngưỡng mộ em rồi”.
Ngày hôm sau.
Ngay từ sáng sớm, khách sạn lớn Kim Tôn đã treo một tấm bảng đỏ với dòng chữ chúc cô dâu Từ Hạ và chú rể Hoàng Tài trăm năm hạnh phúc.
Hoàng Tài được coi là một người khá nổi tiếng ở Mục Thành
Dù ông ta đã có mấy đời vợ nhưng giới thượng lưu ở Mục Thành vẫn đến chúc mừng như thường.
Nơi diễn ra hôn lễ ngập tràn ánh sáng, các nhân vật lớn tụ tập thành từng nhóm rồi cười nói vui vė.
Song, hai nhân vật chính là chủ rể và cô dâu thì mãi chưa thấy xuất hiện.
Thậm chí đến một người rất vô lý là Tiết Lan Anh cùng họ hàng của đằng gái cũng chẳng thấy mặt mũi đâu.
Trong phòng trang điểm trên tầng hai.
Tiết Lan Anh sa sầm mặt, nhìn chằm chằm vào Dương Dung và Từ Tiểu Bân với vẻ bực tức.
Còn Từ Hạ mặc váy cưới màu trắng đang ngồi trước bàn trang điểm không nói gì.