Một người trong số đó nghe câu được câu chăng, bèn cười hỏi.
“Ông chủ La, thật ra không có chuyện gì đâu. Là thế này, cháu một người bạn của tôi đến Giang Châu chơi, nhưng lại bị người ta doạ chặt gãy hai chân, vừa hay lão phu cũng đang ở đây nên định mở một bữa tiệc mời người doạ đánh gãy chân cháu bạn tôi đến hỏi han vài câu ấy mà”.
“Ồ, đến cháu của bạn Đường lão gia mà cũng dám doạ, đúng là to gan rồi! Là con cháu nhà ai mà không biết trời cao đất dày là gì thế? Hay cho tôi biết đi, để tôi xử lý giúp cho”.
Ồng chủ La nghĩ chỉ là một tên công tử ngổ ngáo nên lập tức hô hào đòi xử lý hộ, sau đó lại nhìn sang người bên cạnh mình rồi nói: “Dù tôi không làm được thì anh Thấm cũng đây lo được hết, chưa đến lượt đám trẻ giở thói lưu manh ở cái
đất Giang Châu này đâu”.
Anh Thẩm đó chẳng phải ai xa lạ, mà chính là Thẩm Thương.
Thật ra vì nể mặt nên Thấm Thương mới đến ăn bữa này, nên ngoài ăn ra thì ông ta không định có ý kiến gì cả.
Dù nhà họ Đường ở Thượng Hải rất cường thế, nhưng cũng không có giao thiệp gì với nhà họ Thẩm của ông ta cả.
Õng ta có vẻ không vui khi ông chủ La tự ý quyết định thay mình, song vẫn không nói gì cả. Nếu chỉ là cảnh cáo một tên đáng tuổi con cháu nào đó ở Giang Châu thì ông ta đành làm, coi như nể mặt Đường Triều Bính vậy.
Dù Đường Triều Bính đã nhấn mạnh đó là một người thanh niên không thức thời, nhưng Thẩm Thương không hề nghĩ người đó là Tôn Hàn – một người mà
không ai ở đây có thể chọc vào.
Đường Triều Bính cười nói: “Ha ha, nếu các vị không chê thì ngày mai mời đến dự. Còn việc xử lý người thanh niên kia thì thật ra lão phu cũng không nhúng tay vào đâu, bởi người cháu của bạn tôi cũng là người không dễ dây vào”.
“Ai vậy?”
“Lý Anh!”
“Không lẽ là… cháu của Lý Hắc Tử
Lập tức, có người hiếu kỳ hỏi. “Đúng rồi”.
Sau khi biết chính xác đáp án, mọi người đều ồ lên.
Không ngờ có người dám động vào Lý Anh.
Quyền thế của Lý Hắc Tử ở Tây Nam lớn hơn Đường Triều Bính nhiều.
Bết kể ai dám chọc vào cháu của ông ta đều không thể có phần thắng.
Hầu hết mọi người có mặt ở đây đều ngỏ ý ngày mai sẽ tới dự bữa tiệc của Lý công tử, lý do rất đơn giản, chỉ cần được Lý Anh thấy quen mặt thôi là tốt rồi.
Thấm Thương cũng không ngoại lệ.
Nhưng ông ta không hề nghĩ thanh niên đe doạ Lý Anh chính là Tôn Hàn.
Sau đó bữa tiệc đã kết thúc.
Đường Minh Phong rời đi cùng ông mình rồi hưng phấn xoa tay nói: “Lần này, Tôn Hàn xong đời rồi”.
Đường Triều Bính dừng bước rồi hỏi với vẻ khó hiểu: “Sao lại thế?”
“Thì nó chọc vào Lý công tử thì sao mà sống được ạ?”
“Ha ha, cháu nghĩ nhiều rồi, cháu tưởng Tôn Hàn đó là tên ngốc, không có thế lực gì mà dám đối đầu với Lý Anh à?”
ớ?
Đường Minh Phong ngẩn người.
“ông nội, ý của ông là Lý Anh cũng không đối phó nổi với Tôn Hàn sao?”
Đường Minh Phong hiểu ra ý của Đường Triêu Bính nên hỏi lại với vẻ khó tin.
Tôn Hàn lợi hại đến vậy thật sao?
Đường Triêu Bính cũng không chắc chắn, nghiêm nghị đáp: “Để Lý Anh xuất hiện, mục đích chính là thăm dò Tôn Hàn này. Việc bất động sản Phong Quân lên sàn sắp tới tuyệt đối không được xảy ra sai sót”.
“Nếu Lý Anh có thể xử lý được Tôn Hàn thì quá tốt, nhưng nếu không đối phó nổi thì ít nhất chúng ta cũng phải biết rõ Tôn Hàn này rốt cuộc lai lịch như thế nào”.
“Kể ra cũng thật kỳ lạ, ông đã đến Giang Châu lâu như vậy nhưng lại không điều tra ra chút thông tin nào, quả thực vô cùng kỳ lạ!”
Cây có rễ, sông có nguồn.
Nhưng ngoài việc Tôn Hàn trước đây từng là con nuôi của một gia đình bình thường ở Mục Thành ra thì Đường Triêu Bính không thể điều tra ra bất cứ thông tin nào khác.
Bao gồm cả việc mấy năm Tôn Hàn đi tù, thông tin cũng vô cùng mơ hồ, người ngoài không thể nghe ngóng được.
Điều đó khiến Đường Triêu Bính cũng không dám chắc chắn.
Cho nên sau khi biết việc Lâm Hạo bị Tôn Hàn gài bẫy, ông ta mới bảo Lý Anh ra mặt để thử Tôn Hàn.
Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Đến độ tuổi như Đường Triêu Bính, làm việc gì cũng phải suy xét cẩn thận.
Nếu chưa rõ lai lịch của Tôn Hàn thì không nên manh động.