Tiết Kiến Quốc lấm lét nhìn xung quanh một lượt, sau khi chắc chắn không ai nghe được cuộc trò chuyện của hai người họ thì mới đắc ý nói: “Bà nghĩ tôi ngu sao, Tôn Hàn cho có chút quà thì đáng giá bao nhiêu? Cậu ta giàu có như vậy nhưng keo kiệt với mấy người họ hàng của Liễu Y Y như chúng ta quá.
Nếu so với chính sự thì tôi đâu thể nào quan tâm đến việc này được chứ!”
“Vậy mà ông còn mời cậu ta? Như thế không phải càng rắc rối hơn sao?”, Lý Diễm Phương càng khó hiểu hơn.
“Có phải bà đã quên rồi không, cô Văn đang mang thai đấy!”, đột nhiên Tiết Kiến Quốc thốt lên.
Lý Diêm Phương chớp chớp mắt: “Điều này thì liên quan gì đến việc bảo Tôn Hàn tới thành phố Tế Bắc?”
“Tất nhiên là có liên quan. Bà không biết đứa trẻ trong bụng cô Văn là của ai đúng không. Người đó không thể nào cưới cô Văn được. Nhưng sản nghiệp nhà họ Văn rất lớn, không thể nào để con gái chưa chồng đã có con. Mà cũng không thể bỏ đứa bé được, thế nên nhà họ đang tìm…”
“Một người đổ vỏ sao?”, Lý Diễm Phương đột nhiên hiểu ra.
“Chính xác! Đúng là Tôn Hàn rất giàu, nhưng nhà họ Văn có tiếng nói tuyệt đối ở thành phố Tế Bắc. Điều kiện của Tôn Hàn khá tốt, cô Văn chắc chắn
sẽ chấm cậu ta. Đến lúc đó tôi sẽ nói chuyện với nhà họ Văn, chắc chắn chúng ta sẽ kiếm được món hời to!”
Sắc mặt Tiết Kiến Quốc trở nên rạng rỡ vô cùng.
Lý Diễm Phương cũng bật cười, bà ta đã nghĩ ra viễn cảnh đống tiền đang vẫy tay với mình.
Chẳng mấy chốc bữa cơm trưa đã kết thúc.
Liễu Y Y đưa Tôn Hàn xuống dưới tầng, cô hỏi: “Nghe Tiết Kiến Quốc nói anh muốn tới thành phố Tế Bắc dự buổi lễ mừng thọ của bà ngoại tôi?”
Tôn Hàn gật đầu: “Đúng vậy”.
“Không phải anh rất bận sao, sao lại rảnh rỗi mà đi vậy?”
“Vừa hay anh cũng phải đến thành phố Tế Bắc làm một số chuyện. Em thì sao? Em định khi nào đi, hay là đi cùng với anh đi, lái xe đi cũng tiện hơn nhiều”, Tôn Hàn đưa ra lời mời.
Thành phố Tế Bắc cũng không cách xa thành phố Giang Châu lắm, nhưng cũng không gần, khoảng bảy tám tiếng đồng hồ đi xe.
Nhưng nếu bắt xe thì sẽ hơi phiền phức, phải chuyển xe mấy lần liền.
“Đến lúc đó rồi tính”.
“ừ, được, đến lúc đó thì em cần thì cứ gọi điện. Em để ý bên Đồng Đồng một chút nhé, có gì cần cứ nói với anh”.
“Được”.
Hai người tạm biệt rồi Tôn Hàn quay về biệt thự.
Còn Từ Hạ thì lên phố đi dạo.
Sau này Từ Hạ sẽ sinh sống ở thành phố Giang Châu, thế nên cần phải làm quen với thành phố này.
Bây giờ trừ việc còn hơi lạ lẫm thì Từ Hạ thích ứng khá tốt với cuộc sống ở đây.
Buổi tối, Từ Khang Niên tới.
“Cậu chủ, cậu định sắp xếp lịch trình sắp tới như thế nào?”
Năm mới đã tới, đã đến lúc sắp xếp lịch trình cho việc cậu chủ lên tỉnh xử lý công chuyện rồi.
“Bây giờ kế hoạch có thay đổi, vốn tôi định đi lên tỉnh trước, đợi chuyện bên đó Ổn thỏa rồi mới tới thành phố Tế Bắc, nhưng bây giờ tôi định tới Tế Bắc trước”. Tôn Hàn ngồi trên ghế sô pha, anh lạnh nhạt nói.
“Tới thành phố Tế Bắc sao, bây giờ chúng ta không có nhiều thế lực bên đó lắm”, Từ Khang Niên chỉ có thể nói thật.
Thành phố Tế Bắc bị Tả Quân chiếm đóng, những thế lực ở thành phố Tế Bắc hầu như đều đã bị Tả Quân thâu tóm.
Mục đích cậu chủ đến thành phố Tế Bắc thực ra rất rõ ràng, đó chính là thu phục hoặc xử lý sạch sẽ Tả Quân, nhưng bây giờ mà tới đó quả thực không phải là một quyết định sáng suốt.
“Sớm muộn gì cũng phải đi, nếu chuyện gì cũng phải chuẩn bị ổn thỏa xong mới làm, thế thì đợi khi nào tôi đủ tư cách rồi mới đối đầu với Giang Lệ thì chỉ e đã là mười năm sau rồi”.
“Thế này nhé, ông bảo bộ phận chiến đấu cho mấy người qua đó, đến lúc tôi cần dùng sẽ tiện hơn”.
“Nếu tôi còn không xử lý được Tả Quân thì cũng chẳng cần phải đấu với Giang Lệ nữa, để đỡ phải mất mặt”.
Tôn Hàn không hề bực bội mà chỉ nói sự thật.
Ba ông lớn của Tây Nam đều có thế lực khổng lồ, bất kỳ một người nào trong số đó đều là kẻ máu mặt mà giới quyền quý Tây Nam không dám đắc tội.
Nhưng so với Giang Lệ, họ chỉ có thế coi là những con mèo nhỏ.
Nếu không đối phó được họ thì đừng hòng đối phó được Giang Lệ!
Sau khi ra khỏi tù đến nay, thực ra dù đối phó với Tô Kỳ Long hay là đối phó với Lý Hắc Tử, Tôn Hàn đều phải nắm vị trí chủ đạo mới có thể chiếm được lợi.
Anh cũng muốn thử xem rốt cuộc bản lĩnh của mình đến đâu.