Một việc đơn giản như vậy mà quản lý Mai không làm được, thật sự khiến ông ta bực bội.
Ấy tầng giám đốc La không phải cô ấy chưa lấy hàng cho anh, mà là bị về mất rồi.
Hoàng Tài bình thường, còn quản lý Mai cùng không đến mức quá sợ hãi.
Nhưng nếu loại người như La Thông không hài lòng với Kim phu nhân thì chỉ e việc kinh doanh của Kim phu nhân khó phát triển ở Mục Thành được nữa, đây không phải trò đùa.
Hết cách, Hoàng Tài đành nói sự thật ra.
“Vỡ rồi ư?”
La Thông hơi ngạc nhiên, đồ mà ông ta cần chắc chắn khá quý giá, vậy là ai bất cẩn làm rơi nó?
Hoàng Tài thấy da đầu mình tê dại.
Đây dường như không còn là chuyện tám triệu nữa, mà vấn đề là có khiến La Thông khó chịu hay không.
Bởi công ty vật liệu xây dựng của ông ta có tồn tại được hay không là nhờ hết vào bất động sản Kim Khoa.
Nếu La Thông thấy bực thì mạch sống kinh tế công ty của Hoàng Tài sẽ bị cắt đứt ngay.
Dù Tiết Lan Anh ngông nghênh đến mấy cũng ý thức được điều này, mặt bà ta tái mét.
“Tổng giám đốc La, việc này không trách A Tài được, phải trách quản lý Mai, chính cô ấy đã lấy chiếc vòng đó ra cho chúng tôi xem. Nếu ngay từ đầu cô ấy nói là đồ mà tổng giám đốc La đặt thì chúng tôi đâu dám động vào”.
“Còn cái con ranh này nữa, nếu không tại nó trượt tay thì chiếc vòng của tổng giám đốc La đã chẳng bị vỡ rồi”, dưới tình thế cấp bách, Tiết Lan Anh không nghĩ nhiều, lập tức thoái thác trách nhiệm rồi kiếm người khác chịu tội thay.
Quản lý Mai biến sắc mặt, nhưng không thể giải thích, tại cô ta muốn kiếm thêm tiền nên mới lấy chiếc vòng ra rồi để xảy ra chuyện này.
Dù bây giờ, cô ta có hận Tiết Lan Anh đến mấy thì cũng không thể phản bác được.
“Tôi không có…”
Từ Hạ tủi thân, nhưng chẳng có ai lên tiếng thay cho mình nên cô ấy không biết phải giải thích thế nào.
“Từ Hạ, cô mau nhận lỗi rồi chân thành mà xin lỗi tổng giám đốc La đi, tôi có bắt cô phải đền tiền đâu”, Hoàng Tài tức tối nói, đồ hết tội lỗi lên đầu Từ Hạ.
Chắc chắn ông ta sẽ trả tiền, vì giờ làm La Thông vui mới là chuyện quan trọng nhất.
“Từ Hạ?”
La Thông đột nhiên cau mày, cảm thấy cái tên này nghe rất quen.
Ông ta khó hiểu nhìn Từ Hạ yếu ớt rồi hỏi: “Cô là người ở đâu?”
“Tôi, tôi…”, đối mặt với một nhân vật lớn có số má ở Mục Thành, Từ Hạ căng thẳng đến mức lắp ba lắp bắp.
“Anh La, cô ấy là người ở khu trung cư cũ Kim Diệp”, Hoàng Tài vội lên tiếng.
Uỳnh!
La Thông như bị sét đánh, lập tức hiểu ra vấn đề.
Bảo sao ông ta cứ thấy cái tên này quen quen, ra đây là em gái của công tử.
Ông ta đột nhiên hiểu ra nhiều chuyện.
Đại khái đã hiểu vì sao công tử muốn điều tra về Hoàng Tài.
“Hoàng Tài, tôi hỏi cậu, cô ấy có phải đối tượng mà ngày kia cậu kết hôn cùng không?”, La Thông hít sâu một hơi rồi hỏi.
“Vâng, anh La, em chẳng gửi thiệp cho anh rồi còn gì?”, Hoàng Tài ngẩn người.
Vậy là đúng rồi.
Sau khi xác nhận lại xong, La Thông nhìn Hoàng Tài với vẻ quái dị rồi từ tốn nói: “Tính tiền chiếc vòng cô Từ làm vỡ cho tôi”.
Ớ…
Không một ai dám tin.
Đến Từ Hạ còn có vẻ sững sờ.
La Thông là một người rất giàu có ở Mục Thành, chuyện này thì ai cũng biết.
Tám triệu với ông ta cũng chỉ như con muỗi thôi.
“Ô kìa tổng giám đốc La, thế sao được? Rõ ràng là vợ của Hoàng Tài làm vỡ chiếc vòng, thì Hoàng Tài phải trả tiền chứ! Anh phí tiền thế này làm chúng tôi khó nghĩ lắm”.
Sau khi ngẩn ra một lúc, Tiết Lan Anh lập tức gạt bỏ vẻ âu lo rồi tươi cười nói.
Theo bà ta thấy thì La Thông làm vậy để giữ thể diện cho con trai mình.
Nếu không dựa vào đâu ông ta phải bỏ ra tám triệu trong khi chẳng nhận về được thứ gì.
Chắc hẳn A Tài nhà bà ta có quan hệ không đơn giản với La Thông này.
Hoàng Tài cũng nghĩ vậy nên nói: “Anh La, anh đừng lo về chuyện này, tám triệu thì em có, em không để anh phí tiền đâu”.
Vị trí của ông ta trong mắt La Thông không chỉ là tám triệu được.
“Tôi đã bảo để tôi trả, các người không nghe thấy à?”, La Thông tức tối nói.