Chuyện đầu tư nguyên thạch bắt đầu từ Mục Thành, nên họ đã chính thức lập án điều tra.
La Thông đã ra mặt vì chuyện này, có lẽ sẽ được khen thưởng gì đó.
Hồ sơ vụ án đã được lập, nhưng tier của Từ Tiểu Bân và đám người Dương Khai Phú có thể lấy lại hay không, khi nào mới lấy lại được, lại là một vấn đề rất khó nói.
Sập bẫy, bị lừa thì rất dễ, nhưng lấy lại tiền nào có dê dàng đến thế.
Đến trưa, đám người Dương Khai Phú mới đến đồn cảnh sát để báo án và cho lời khai.
Còn Hàn Thế Văn ban đầu đồng ý cưới Diệp Tô là vì Diệp Tô xinh đẹp, gia thế cũng miễn cưỡng môn đăng hộ đối với anh ta. Chỉ là việc bị lừa mua đầu tư nguyên thạch lại bị phát hiện đúng lúc hôn lê đang diễn ra, hôn lê biến thành trò cười.
Hôn nhân của hai người cũng đổ vỡ.
Hiện này, số tiền năm triệu mà anh ta bị lừa đã được lập hồ sơ điều tra, anh ta chỉ cần đợi tin là được.
Sau khi cho lời khai, anh ta cũng đi thẳng ra xe rồi rời đi.
Những người khác đang dùng bữa trưa tại nhà hàng của khách sạn. Dù sao thì chuyện đầu tư nguyên thạch tạm thời đã có kết quả, tâm trạng mọi người cũng thoải mái hơn, không còn hoảng loạn nhiều nữa.
“Bác cả à, cháu gọi xe đưa mọi người về tỉnh lỵ nhé”, trong bữa cơm, Tôn Hàn cất tiếng hỏi.
Chuyện này…
Dương Khai Phú và Diệp Tô đưa mắt nhìn nhau, đoạn tươi cười hỏi lại, “Tôn Hàn à, cháu không về cùng à?”
“Cháu định đến Giang Châu vài hôm, tạm thời không về tỉnh lỵ”.
Mục Thành chỉ cách Giang Châu chừng bốn giờ ngồi xe, khá gần.
Lần này trở về, Tôn Hàn cũng có dự tính đến Giang Châu một chuyến.
“Đúng lúc bác cũng có mấy người bạn ở Giang Châu, hay là chúng ta cùng đi rồi cùng về nhé. Nhân dịp này, bác đi thăm bạn luôn”, Dương Khai Phú đảo mắt rồi cười nói.
Tôn Hàn cũng không nghĩ nhiều, “Tuỳ bác vậy”.
Những người ở lại là Dương Dung và Từ Tiểu Bân.
“Tôn Hàn à, con nghĩ tiền của Tiểu Bân có lấy lại được không? Là tiền cưới vợ của nó đó!”, Dương Dung nói với vẻ đáng thương.
“Tiền lấy vợ mà cũng dám lấy ra mua đầu tư nguyên thạch, đáng đời!”, Dương Khai Phú lạnh lùng hừ giọng.
Nếu không nể mặt Tôn Hàn ở đây, ông ta còn nói khó nghe hơn.
Tôn Hàn nhíu mày, “Mẹ à, tiền thì chúng ta chỉ có thể chờ thôi, không còn cách nào khác”.
Đương nhiên anh hiểu, ý của Dương Dung là muốn anh đưa Từ Tiểu Bân thêm một khoản tiền nữa, nhưng anh sẽ không đồng ý.
Cũng giống như lần này vậy, rõ ràng Tôn Hàn có thể dùng tiền để giải quyết vấn đề, nhưng anh vẫn kiên quyết trở về đây một chuyến.
Cứ hết tiền thì lại tìm người anh cả này, làm gì có đạo lý ấy cơ chứ.
“Được rồi, mẹ, chỉ chờ một thời gian thôi mà, chúng ta đợi được!”
Từ Tiểu Bân cất lời, không nghe ra đang buồn hay vui. Nhưng ánh mắt mà cậu ta nhìn Tôn Hàn đã thấp thoáng vẻ sợ sệt.
Hôm qua, cậu ta đã tận mắt nhìn thấy Tạ Lão Hổ bị anh cả xử lý thế nào, hơn nữa, tên côn đồ hung dữ nhất khu thành thị là Hà Đông cũng chẳng dám nhúng tay vào.
Tuy đến giờ Từ Tiểu Bân vẫn chưa rõ nguyên nhân, nhưng Tôn Hàn thực sự tàn nhẫn hơn tên Tạ Lão Hố kia rất nhiều.
Cậu ta bắt đầu thấy sợ người anh cả này rồi.
Dương Dung thì không biết nguyên do, nhưng vẫn muốn lấy tiền của Tôn Hàn. Song thấy sắc mặt của Tôn Hàn càng lúc càng kém, bà ta cũng đành thôi.
Nếu Tôn Hàn chịu nghe lời đến thế thì ban đầu bà ta đã chẳng lấy có bấy nhiêu tiền của anh rồi.
Chỉ một lát sau khi kết thúc bữa trưa, hai chiếc Maybach đã rời khỏi Mục Thành, và chạy thẳng đến Giang Châu.
Gần năm giờ, họ đã đến biệt thự Thương Sơn.
“Oà, Tôn Hàn à, cậu sống ở đây ư, nhà này chắc là đắt lắm?”