Từ Hạ cắn răng giữ chặt chiếc vòng cổ đó, ánh mắt ánh lên sự bướng bỉnh.
Trong suy nghĩ của cô ấy, con gái cả đời chỉ có một lần kết hôn duy nhất.
Dù cô ấy không muốn kết hôn với Hoàng Tài, nhưng chuyện đã được định sẵn rồi, cô ấy cũng không muốn đấu tranh nữa.
Lúc chọn trang sức, cô ấy đã chọn nhẫn và khuyên tai trong tầm giá thấp nhất.
Từ Hạ không phải là không biết chiếc vòng cổ này rất đắt, nhưng cô ấy vẫn chọn nó.
Bởi vì cô ấy thích!
Cô ấy là một cô gái trẻ trung mà lại phải kết hôn với một người lớn hơn cô ấy mười mấy tuổi như Hoàng Tài, chọn một cái vòng cổ hơi đắt một chút thì đã sao?
Ông ta không thiếu tiền!
“Cô bắt đầu giở chứng có phải không? Từ Hạ, cô bỏ tay ra cho tôi!”, thấy thế Tiết Lan Anh liền nổi giận.
Hoàng Tài cũng nói: “Từ Hạ, nếu mẹ bảo cô chọn lại thì cứ chọn lại đi”.
Ông ta cũng chẳng thiếu mấy trăm nghìn tệ này, nhưng nếu mẹ không thích thì cũng chỉ có thể làm theo ý mẹ thôi.
Nhân viên và quản lý Mai đứng bên cạnh nhìn, tuy không nói gì nhưng ánh mắt họ đều hiện rõ sự cười nhạo.
Muốn bò lên bám vào cây đại thụ, nhưng đâu có dễ bám vào như thế chứ?
Với tình hình trước mắt thì cuộc sống sau này của cô gái này tại nhà họ Hoàng e là còn không bằng một con chó.
Từ Hạ chỉ có một thân một mình, nước mắt chất đầy hốc mắt cô ấy. Cô ấy không muốn buông tay, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu, run rẩy bỏ tay ra.
Cô ấy bỏ tay ra cũng có nghĩa đã từ bỏ tôn nghiêm của mình.
Đột nhiên Tiết Lan Anh giật lấy cái dây chuyền theo quán tính, trong lúc không để ý đã làm rơi cái vòng ngọc cổ xuống đất khiến nó vỡ thành mấy mảnh.
“A!”
Quản lý Mai ôm chặt miệng, không dám tin vào mắt mình.
“A, sao lại rơi vỡ mất rồi! Đều tại cô đấy Từ Hạ, cô thả tay ra cũng không bảo tôi một tiếng. Đây là chiếc vòng ngọc mà tôi thích, tại cô mà nó vỡ rồi đấy! Cô là cái đồ xui xẻo!”
Tiết Lan Anh hơi ngơ ngác, sau đó liền đổ hết trách nhiệm lên đầu Từ Hạ, không ngừng chửi bới.
Từ Hạ tủi thân muốn khóc, nhưng cuối cùng vẫn nhịn đi.
“Ông chủ Hoàng, việc này…”, quản lý Mai thốt lên rất khó khăn: “Như thế này là phải đền!”
“Sao hả, một cái vòng tay cỏn con mà thôi, sao nhà tôi lại không đền được! Nói đi, bao nhiêu tiền!”
Sau khi trách mắng Từ Hạ một hồi, Tiết Lan Anh cũng hả dạ hơn, sau đó liền nghĩ chỉ có thể mua một chiếc. Bà ta chẳng hề quan tâm đến cái vòng ngọc này, một cái vòng thì có thể đắt đến đâu chứ?
“Quản lý Mai, tôi sẽ không để cô phải khó xử đâu. Nói đi, bao nhiêu tiền!”. Hoàng Tài bực bội liếc Từ Hạ một cái, sau đó nói.
Trong lòng ông ta chỉ cảm thấy thật là xui xẻo!
“Ông chủ Hoàng, chiếc vòng này, nó trị giá tám triệu tệ! Vốn là…”
Ầm ầm!
“Cái gì? Tám triệu tệ, sao cô không đi ăn cướp đi!”. Tiết Lan Anh gào lên, không thể nghe tiếp được nữa.
Hoàng Tài cũng không tin: “Quản lý Mai, dù gì thì Hoàng Tài này cũng là một người có địa vị, cô đừng có dọa tôi! Cái vòng tay này một triệu tệ đã là đắt lắm rồi, sao có thể đến tám triệu tệ được!”
Tám triệu tệ, một cái giá trên trời!
Từ Hạ cũng ngơ ngác.
“Ông chủ Hoàng, sao tôi dám lừa ông. Vốn là cái vòng này sẽ không xuất hiện trong cửa tiệm chúng tôi, là do, do không lâu trước đó Tổng giám đốc La bảo chúng tôi chuẩn bị một món đồ có giá trị, ông ấy có thể sẽ cần.”
“Anh La định lấy sao?”
“Vâng”, quản lý Mai khó khăn gật đầu.
“Nếu là anh La định lấy thì cô còn lấy cho tôi xem làm gì!”, Hoàng Tài tức điên lên.
Quản lý Mai cũng đâu thể nào ngờ nó sẽ bị vỡ!
“Tổng giám đốc La không nói khi nào cần, cũng không nói cụ thể là đồ gì. Tôi thấy bà cụ muốn thứ đồ đắt giá, nghĩ rằng ngộ nhỡ bà cụ thích thì tôi sẽ chuẩn bị một thứ khác cho ông La, không ngờ…”
Nói trắng ra thì quản lý Mai muốn ăn thêm một phần hoa hồng. Thứ đồ giá trị mấy triệu tệ, cô ta một năm cũng chưa chắc bán được một món.
Nhưng bán được một món thôi thì còn hơn cả tiền lương nửa năm!
Hoàng Tài thấy đầu mình choáng váng.
Tám triệu tệ!
Mất một đống tiền của ông ta!
Hoàng Tài bực tức nhìn Tiết Lan Anh như đang nói, mẹ của con ơi, sao mẹ lại không chịu chú ý một chút?
Ông ta mà biết thứ này đắt thế thì ông ta còn lâu mới xem!