Hai giờ chiều.
Tôn Hàn đúng giờ xuất hiện ở câu lạc bộ Tào Hành, sau đó được nhân viên phục vụ dẫn đường đến văn phòng của Tả Quân.
Còn người kia, đã chờ rất lâu.
“Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Nhìn thấy phong thái của cậu Tôn, trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ, ấy là mình đã già rồi. Thiên hạ mai này, vẫn là của thanh niên các cậu”.
Tả Quân mỉm cười đứng dậy nghênh đón, đưa tay ra mời, “Mời ngồi!”
“Tả vương không cần khách sáo như vậy, dù sao tôi đến tìm Tả vương, cũng không dự định sẽ khách sáo”.
Tôn Hàn cười lại với ông ta, sau đó ngồi xuống chỗ đối diện bàn làm việc.
“Ha ha, rất thẳng thắn! Chỉ là nếu cậu Tôn đã là người thẳng tính như vậy, sao phải dùng đứa con trong bụng Văn Ảnh để uy hiếp tôi? Nếu cậu Tôn muốn gặp, chỉ cần nói tên tập đoàn cửu Thành thôi, tôi nhất định sẽ gặp cậu”.
“Tả vương cảm thấy đó là uy hiếp?”, Tôn Hàn nói.
“Chẳng lẽ không phải ư?”
Tôn Hàn nở nụ cười rạng rỡ, đoạn bảo, “Tất nhiên là không phải”.
Tôn Hàn nhìn Tả Quân chằm chằm, còn Tả Quân trợn mắt nhìn Tôn Hàn đầy giận dữ. Hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau, không ai nhường ai, không ai muốn lộ vẻ yếu thế.
Con người cũng có vảy ngược.
Có thể Tả Quân không có nhiều tình cảm với Văn Ảnh, bốn mươi tuổi đầu mới để người phụ nữ ấy mang thai một đứa con trai cho ông ta.
Đứa trẻ trong bụng Văn Ảnh là cốt nhục của riêng ông ta.
Một lúc sau, Tôn Hàn đột nhiên bật cười, phá vỡ sự im lặng.
Anh nói, “Thật ra ở địa vị của Tả vương bây giờ, hoàn toàn không phải sợ
Kim Xuyên, lại càng không cần sợ vợ. Dù người phụ nữ bên ngoài của ông đã có mang, còn giấu gia đình, nhưng chắc chắn Tả vương vẫn có tình cảm rất sâu đậm với người vợ Tào Khang đã cùng ông trải qua bao sóng gió”.
“Tả vương là người trọng tình trọng nghĩa mà!”
“Chỉ là, sao tôi không thấy Tả vương trọng tình trọng nghĩa như vậy đối với Thiên Cửu môn nhỉ? Chẳng lẽ ông đã quên lời thề năm xưa khi gia nhập Thiên Cửu môn rồi ư?”
Hàng lông mày Tả Quân nhíu chặt lại.
Đương nhiên ông ta vẫn không quên.
Từ nay về sau, anh em của Thiên Cửu môn chính là anh em của tôi. Sống
chết có nhau, quyết không phản bội!’
Tiếc rằng, khi địa vị ngày càng cao hơn, lòng nhiệt huyết ngày xưa đã bị mài mòn bởi danh lợi, tiền bạc và quyền lực.
Sau khi Phó Văn Húc vào nhà giam phía Nam, Thiên cửu môn chia năm xẻ bảy, mấy ai còn nhớ lời thề năm xưa?
Ai cũng bận rộn tìm lối thoát và mưu lợi cho mình.
Tả Quân không phải là người đầu tiên cũng chẳng phải là người cuối cùng, việc gì phải áy náy?
Tôn Hàn chớp mắt, khẽ nói, “Xem ra Tả vương vẫn chưa quên. Nhưng danh lợi đúng là dễ làm con người ta mờ mắt. Cùng vinh hoa rất dễ, cùng hoạn nạn lại rất khó. Nhưng đây không phải là lý do để tha thứ”.
“Mười năm rồi, Thiên cửu môn đã im hơi lặng tiếng mười năm. Trong khoảng thời gian này, đã có rất nhiều người rời đi, nhưng lại càng có nhiều người ở lại giữ gìn Thiên cửu môn, chờ đợi kỳ hạn mười năm đến”.
“Mười năm qua, các ông rời đi, nhưng vẫn còn đó những người anh em không quên lời thề, tiếp tục ở lại”.
“Tả Quân, tôi đã đến đây thì chắc chắn sẽ không trở về tay không. Cho ông một lựa chọn”.
“Một, là giao lại sản nghiệp địa bàn năm xưa của Thiên cửu môn rồi chấp nhận tay trắng ra đi. Từ nay về sau, ông không còn liên quan gì đến Thiên cửu môn nữa”.
“Hai, là khai chiến!
Giọng điệu của Tôn Hàn vô cùng nghiêm túc, không hề có ý đùa cợt.
Đây là quy tắc của Thiên cửu môn, một khi đã bước vào cửa, thì sinh tử không thể tách rời.
Quy tắc này đúng là hơi khắc nghiệt.