Vậy mà Tiết Kiến Quốc lại nghĩ như vậy đấy.
“Yên tâm, người phụ nữ mà Văn Thước Tùng để mắt tới thì đừng hòng chạy thoát. Sắp xếp tối nay đi, tôi muốn gặp cô ấy”, Văn Thước Tùng nở nụ cười đầy ranh ma.
Theo đuổi?
Quá phiền phức.
Phụ nữ ấy mà, càng nâng niu thì họ càng làm giá.
Đợi khi đã rơi vào tay mình rồi thì lại dễ bảo hơn rất nhiều.
Về lĩnh vực này thì Văn Thước Tùng là chuyên gia.
“Đúng rồi, cậu chủ Văn, tôi nghe nói cô chủ Văn dạo này cũng đang tìm một tấm chồng ưng ý?”, Tiết Kiến Quốc đột nhiên đảo mắt rồi chậm rãi hỏi.
Văn Thước Tùng nghe xong câu hỏi này thì lập tức cau mày lại, lộ vẻ không vui hỏi: “Việc này thì liên quan gì đến ông?”
Việc em gái hắn chửa hoang, mặc dù gia tộc đã tìm mọi cách bưng bít nhưng đúng là tai vách mạch rừng, bên ngoài người ta vẫn đồn ầm lên.
Việc xấu hổ như vậy thì đương nhiên Văn Thước Tùng không muốn đề cập tới.
“Không phải, cậu chủ Văn, tôi có một đối tượng phù hợp”, Tiết Kiến Quốc nghiêm túc nói.
Văn Thước Tùng liếc mắt nhìn sang, đánh giá Tiết Kiến Quốc với vẻ mặt vô cùng cổ quái rồi hỏi: “Em gái tôi kén lắm, ông có ứng cử viên nào hay sao?”
“Có!”
“Nói đi, nếu em gái tôi ưng thì tôi sẽ không để ông thiệt!”
Văn Thước Tùng thừa hiểu hạng người như Tiết Kiến Quốc, làm gì có chuyện ông ta giúp không công, cho nên cứ nói thẳng mà vào việc luôn cho đỡ mất thời gian.
Tiết Kiến Quốc do dự một lát rồi nói: “Cậu chủ Văn, nếu việc này thành tôi muốn được trả công mười triệu tệ!”
“Ha ha”.
Văn Thước Tùng định thần lại rồi bật cười, hẳn không thể ngờ Tiết Kiến Quốc lại đòi hỏi như vậy: “Tiết Kiến Quốc, ông thèm tiền muốn phát điên rồi hay sao. Cái giá đó mà cũng nói ra được?”
Nếu Tiết Kiến Quốc quả thực có thể giới thiệu cho em gái hắn một tấm chồng ưng ý, Văn Thước Tùng định trả ông ta hai ba trăm nghìn tệ coi như phí cảm ơn, nhiều hơn thì không có.
Thật không ngờ, lão già này lại mở miệng đòi mười triệu tệ!
Đúng là tham lam!
“Cậu chủ Văn, không phải là do tôi tham lam, mà là đối tượng đó quả thực đáng giá mười triệu tệ!”, Tiết Kiến Quốc trịnh trọng nói.
“Hả? Nói thử xem, để tôi xem rốt cuộc có đáng hay không”.
Thấy Tiết Kiến Quốc quả quyết như vậy, Văn Thước Tùng cũng có chút hứng thu.
Tiết Kiến Quốc vụng trộm chỉ tay về phía Tôn Hàn, trong mắt đầy ý cười ranh ma: “Cậu chủ Văn, người tôi nói tới chính là cậu ta!”
“Anh ta? Mặc dù tướng mạo cũng khá, nhưng ngoài ra có gì khác đâu?”
Tiết Kiến Quốc vội vã giải thích:
“Cậu chủ Văn, cái này cậu nhìn người sai rồi. Tôn Hàn này không phải chỉ đơn giản là lắm tiền đâu, tài sản của cậu ta ít nhất cũng phải tới trên chục tỷ!”
“Cậu nói xem, nếu thành anh vợ cậu ta thì tiền của cậu ta chẳng phải cũng thành tiền của cậu sao?”
Thực ra Tiết Kiến Quốc đã nói giảm đi rồi đấy, vốn ông ta nghĩ tài sản của Tôn Hàn không chỉ có trên mười tỷ mà phải là mấy chục tỷ mới đúng.
Nếu không thì sao có thể tặng cho Liễu Y Y mười phần trăm cổ phần của công ty quốc tế Phong Hỏa cơ chứ?
Nhưng cũng chỉ có cô cháu gái Liễu Y Y của ông ta mới đi từ chối món quà này.
Dù gì thì Tôn Hàn này chắc chắn sẽ phù hợp với mọi tiêu chuẩn kén chồng của cô chủ Văn.
Còn về việc Tôn Hàn có đồng ý hay không thì thực ra không phải vấn đề.
Đã đến Tê Bắc này thì dù có lắm tiền đến đâu cũng không làm gì được Văn Thước Tùng.
ở nơi này, không phải cứ có tiền là giải quyết được mọi thứ.