Tôn Hàn cũng không khách sáo, anh nở nụ cười nhạt: “Nhà họ Đường các người thích dùng lý lẽ hay thích dùng nắm đấm?”
Đường Quân Ngạo cũng nở nụ cười sâu xa: “Nắm đấm khác gì với lý lẽ sao?”
Ý câu nói là, nắm đấm ai mạnh thì người đó có lý.
“Tiết Nhất Thủ thì thôi bỏ đi, chuyện tự tiện dùng huyết thanh KE97 thì giáo sư Tiết tự về báo cáo với lãnh đạo trực tiếp đi”.
“Đường Minh Phong cũng đi đi. Dù sao thì ông ba Đường đây cũng nói rồi, ông chưa rời khỏi thành phố Giang Châu ngay, chúng ta vẫn còn thời gian để chơi”.
Thẩm Thương và Thẩm Kỳ Bân đều trở nên nghiêm túc, họ hiểu rằng Tôn Hàn muốn đối đầu với Đường Quân Ngạo.
Đường Quân Ngạo hơi bất ngờ, ông ta không biết Tôn Hàn có bản lĩnh thật hay là hành sự theo cảm tính nữa.
Ông ta trầm mặc chốc lát, sau đó vỗ đùi đứng dậy.
“Được!”
“Hôm nay tôi không nói nhiều nữa, thời gian còn dài, tôi có rất nhiều thời gian chơi với cậu Tôn đây. Tôi chỉ mong cậu Tôn đừng có bỏ cuộc giữa chừng”.
“Không đâu”.
“Đến lúc đó rồi nói”. Đường Quân Ngạo nở nụ cười sâu xa, sau đó quay người nói với Đường Minh Phong: “Ngây ra đó làm gì, đi thôi”.
“Vâng thưa chú ba!”
Đám người Đường Quân Ngạo đi rồi, Tôn Hàn liền lên tầng ba lấy kim bạc châm máu ra cho Thẩm Nguyệt. Sau khi xác nhận Thẩm Nguyệt đã qua cơn nguy kịch, anh liền xuống tầng chuẩn bị đi về.
Thẩm Kỳ Bân liền xin lỗi: “Cậu Tôn, thực sự xin lỗi, đã làm cậu liên lụy!”
Lần này Tôn Hàn đối đầu với Đường Quân Ngạo đều là vì chuyện của nhà họ Thẩm.
Thực ra nếu bố ông ta nhẫn nhịn một chút là được, dù sao đó cũng là Đường Quân Ngạo. Kết quả là bố ông ta lại để cậu Tôn quyết định, thế nên mới khiến chuyện đến nước này.
Âm mưu, chắc chắn là có âm mưu.
Tôn Hàn không nghĩ vậy: “Tôi đã có ân oán với nhà họ Đường rồi, dù thêm chuyện này cũng chẳng sao”.
“Phải rồi, tôi đồng ý chữa bệnh cho Thẩm Nguyệt”.
Nghe vậy, Thẩm Kỳ Bân mừng như điên: “Thật sao?”
Đã lâu như vậy rối, ông ta cho rằng cậu Tên sẽ không đồng ý. thế mà bây giờ lại đồng ý!
Tôn Hàn mìm cười: “Đúng vậy, nhưng tôi có một điều kiện. Điều kiện này nhà họ Thẩm các người đồng ý cũng không được, chi có Thẩm Nguyệt mới có thể đồng ý. Đại cô ấy đã hơn thì bảo cô ấy đến tìm tôi.
Sau khi rời khỏi nhà họ Thẩm, Đường Minh Phong ngồi lên xe trở về cùng Đường Quân Ngạo.
“Chú ba, Từ Khang Niên đã giúp Tôn Hàn bắt Đường Mân, tại sao chú lại dễ dàng bỏ qua cho họ như vậy!”, Đường Minh Phong không hiểu chút nào.
Với thực lực của Đường Quân Ngạo, cho dù muốn đưa Tôn Hàn đi ngay lúc đó thì người nhà họ Thẩm cũng không dám nói gì.
Đường Quân Ngạo thờ ơ liếc nhìn Đường Minh Phong: “Cậu ta dám nói với chú như vậy, cháu cho rằng Tôn Hàn không có chút thực lực nào sao?”
“Anh ta đâu có thực lực gì chứ, anh ta chỉ là một tên tội phạm vừa mới ra tù thôi!”
Đường Minh Phong khịt mũi khinh thường, anh ta cảm thấy chú ba đã nghĩ quá nhiều.
Đường Quân Ngạo chỉ bật cười ha hả: “Một tên tội phạm mới ra tù mà có thể khiến những nhân vật tầm cỡ ở thành phố Giang Châu như Từ Khang Niên và Chu Lão Lục giúp đỡ như vậy sao? Chẳng lẽ Từ Khang Niên và Chu Lão Lục không biết Đường Mân là người nhà họ Đường sao?”
Câu nói này khiến Đường Minh Phong cứng họng.
Nhưng anh ta thực sự không muốn tin Tôn Hàn có bản lĩnh hơn người, thế nên liền hỏi lại: “Chẳng lẽ tên Tôn Hàn này có ba đầu sáu tay chắc?”
“Có ba đầu sáu tay hay không cũng không quan trọng, dám đối đầu với nhà họ Đường chúng ta thì chỉ có một kết quả duy nhất thôi”.
Đường Quân Ngạo không coi ra gì, ông ta đổi chủ đề: “Thay vì suy nghĩ nên đối phó Tôn Hàn như thế nào thì chi bằng cháu hãy nghĩ xem buổi họp báo ngày mai nên làm thế nào đi”.
“Công ty kiến trúc Phong Quyên làm về bất động sản, mà chủ sở hữu hai công ty bất động sản lớn nhất thành phố Giang Châu là Từ Khang Niên và nhà họ Thẩm lại không đến, ngày mai cháu định tạo danh tiếng thế nào đây?”