Nếu Tôn Hàn không quá bận rộn thì vẫn gặp một lúc được.
Đột nhiên Tôn Hàn nghĩ ra chuyện gì đó rồi nói: “Cũng khá lâu rồi đấy, khi nào em định cho Đồng Đồng biết mình mới là mẹ đẻ của con bé?”
“Chuyện này…”, Liễu Y Y chợt ấp úng: “Em chưa nghĩ xong”.
Cô thật sự không biết phải làm sao mới có thể khiến Đồng Đồng dễ dàng chấp nhận sự thật này.
Dẫu sao dù Lâm Mỹ Quyên có đối xử tệ với con bé thế nào đi nữa, thì trong lòng Đồng Đồng, Lâm Mỹ Quyên mới là mẹ ruột của cô bé.
Từ khi cô bé có nhận thức với thế giới này đã là vậy rồi.
Muốn thay đổi nào có dễ như vậy.
“Nếu em chưa quyết được thì đừng nói vội, chờ Đồng Đồng lớn thêm chút nữa được không?”, Tôn Hàn thử hỏi ý kiến.
Nếu Đồng Đồng khoảng 11,12 tuổi thì cô bé sẽ dễ dàng chấp nhận chuyện này hơn.
“Thế em phải giải thích với con bé thế nào về việc nó không sống cùng với bố ruột, mà lại ở cùng với em và một bà nữa?”
Không phải Liễu Y Y chưa nghĩ đến cách này, nhưng như vậy cũng không on.
Tôn Hàn cũng thấy khó xử.
Thật ra chỉ cần bọn họ kết hôn thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết ngay.
Chỉ có điều Liễu Y Y không dám nói câu này ra, vì biết có nói cũng vô dụng.
Tôn Hàn sắp đến tỉnh Tây làm việc của mình rồi.
“Em quyết định đi, cần thì bảo anh, để anh nói với con bé cũng được”.
“Thật ra em không cần cảm thấy nặng nề như vậy, em đối xử với Đồng Đồng tốt thế nào chắc chắn con bé có thế cảm nhận được. Dù em nói cho con bé biết sự thật thì chắc nó cũng chỉ mất
vài ba ngày là thích ứng được thôi”, Tôn Hàn trầm mặc một lúc rồi nói.
Có lẽ đúng là người lớn bọn họ đã suy nghĩ nhiều, chứ khả năng chấp nhận của Đồng Đồng không kém và yếu ớt như vậy.
Liễu Y Y gật đầu rồi chuyển chủ đề: “À, hôm ba mươi anh có dự định gì không? về Mục Thành chứ? Nếu không thì đến nhà em ăn cơm nhé!”
“Anh cũng biết đấy, dạo này em thường xuyên ra ngoài với anh, mẹ em cũng biết nhưng mắt nhắm mắt mở cho qua rồi, chắc sẽ không đuổi anh ra ngoài đâu”.
Tôn Hàn nhướn mày, thấy rất cảm động với lời mời của Liễu Y Y.
Có Đồng Đồng làm cầu nối, bọn họ cũng là một gia đình.
Nhiều năm nay, họ chưa từng được đoàn viên.
Nhưng…
Anh lắc đầu: “Anh bận việc rồi nên hôm đó sẽ không ở Giang Châu nữa, nhưng chắc mồng một sẽ về, đến lúc ấy, anh sẽ đến nhà em chúc tết!”
Ngày ba mươi cuối năm, anh phải đến tiễn Phó Văn Húc một đoạn đường cuối.