Không biết nữa, anh chỉ là lái xe thôi. Lần này quay về ông chủ không dùng xe nên cho anh lái di”.
Hai em cẩn thận một chút nhé, nội thất mà bẩn thì anh sẽ bị ông chủ phê bình đấy.
Là làm tài xế ấy hả?
Vương Ngọc sững người.
Chết tiệt thật, người mà cô ta nịnh nọt tìm cách tiếp cận lại là tài xế ư?
Thảo nào, cô ta thấy Tôn Hàn chỉ mới ra tù chưa lâu, làm sao mua được con xe đắt tiền như thế này chứ?
Thì ra chỉ là một tài xế cỏn con phải nghe lệnh người khác.
Chỉ trong chớp mắt, vẻ nhiệt tình của Vương Ngọc đã biến mất sạch. Cô ta rung chân, chẳng buồn ngó ngàng đến Tôn Hàn nữa.
Cố Đình liếc nhìn lúm đồng tiền trên má phải của Tôn Hàn khi cười, bèn cười trộm trong lòng.
Tài xế?
Anh Tôn Hàn của cô ấy làm sao lại là tài xế được?
Vương Ngọc lắm mưu mô, nhưng lại không có mắt quan sát.
Nếu Tôn Hàn thực sự lái xe cho ông chủ, vậy tại sao hàng ghế sau lại không hằn dấu do ngồi quá lâu kia chứ?
Hàng ghế sau của chiếc xe Mercedes-Benz S này gần như không dính một hạt bụi, còn mới cáu cạnh.
Có thể nhìn ra, có rất ít người ngồi ở hàng ghế sau của chiếc xe này.
Nơi phỏng vấn là một công ty quảng cáo có quy mô khá lớn, tên là Phong Hành.
Sau khi đến nơi, Tôn Hàn nói rằng sẽ đợi cô ấy ngay dưới lầu. Cố Đình chỉ bảo rằng hôm nay đến phỏng vấn cho vị trí quản lý kế hoạch, có rất nhiều người đi phỏng vấn, nếu bọn họ muốn lên cùng thì chỉ cần không làm ồn là được.
Phía trên có điều hoà thổi, xe vừa tắt máy đã lạnh đi hẳn.
Tôn Hàn thấy mình cũng không có việc gì làm, bèn đồng ý với đối phương.
Ba người họ cùng đi lên đại sảnh tầng sáu của công ty quảng cáo Phong Hành, sau đó chờ ở khu vực phỏng vấn.
Hôm nay có tổng cộng khoảng bảy, tám người, cùng cạnh tranh cho một vị trí, có thể thấy cuộc phỏng vấn này khốc liệt đến nhường nào.
Buổi phỏng vấn bắt đầu vào chín giờ, Cố Đình đứng ở giữa hàng. Bốn người trước cô ấy vừa vào trong chưa lâu thì đã trở ra với vẻ mặt xám xịt.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt Cố Đình.
“Cố lên!”, Tôn Hàn vừa nói vừa nắm chặt tay lại.
“Vâng”.
“Cố Đình, với học lực và kinh nghiệm của cậu, chức quản lý kế hoạch này chắc chắn sẽ là của cậu mà!”, Vương Ngọc cũng chúc cô ấy may mắn.
Kinh nghiệm, học lực đều có cả, Cố Đình vô cùng tự tin.
Nhưng sự việc lại không được như ý muốn. Chưa đến năm phút, Cố Đình đã trở ra, còn nhanh hơn cả mấy người phỏng vấn trước, bộ dạng gục đầu ủ rũ.
“Sao thế này?”, Vương Ngọc khó hiểu hỏi.
Cố Đình thốt lên một tiếng đầy cay đắng, thất thểu nói, “Mình bảo mà, một công ty quảng cáo sánh ngang với Long Thần làm sao có thể tuyển quản lý kế hoạch ở bên ngoài chứ, người ta làm vậy để quyết định nội bộ, còn mình chỉ là kẻ làm nền. Đi thôi”.
Đi cửa sau!
Tôn Hàn vừa nghe đã hiểu ra ngay. Mượn danh nghĩa tuyển dụng để giúp ai đó đi cửa sau có thể ngồi vào vị trí ấy một cách hợp lý.
“Nếu đã vậy thì chúng ta đi thôi. Đi phía Đông không được thì sang đằng Tây, rồi sẽ có vị trí thích hợp với em”.
Công ty nào cũng có trò này, chẳng hiếm lạ gì. Tôn Hàn sẽ không vì mối quan hệ với Cố Đình mà thẳng tay can thiệp vào chuyện nội bộ công ty người ta.