Tôn Hàn vừa đi vừa nói: “Tôi có gì ly kỳ lắm à?”
“Đương nhiên rồi, vì cậu chính là nam thần của lớp mà”.
“Gì cơ? Nam thần? Cậu đang nói ai đấy?”, Tôn Hàn ngạc nhiên.
“Ha ha, còn ai vào đây nữa? Cả lớp đều công nhận mà! Nhưng thật lòng mà nói là thầy Tần nhận xét đấy. Thầy bảo cậu chính là người đẹp trai nhất trong đám con trai lớp mình”, Trần Thanh Sương nghiêm túc suy nghĩ rồi nói.
Tôn Hàn thấy nghi hoặc: “Cậu đừng lừa tôi, thế sao tôi không biết?”
“Lúc thầy nói câu ấy, hình như cậu nghỉ học vì nhà có việc hay sao ấy. Tôi nhớ lúc ấy, thầy nói nguyên văn thế này: Trong các bạn nam lớp mình thì Tôn Hàn là người đẹp trai nhất, học hành cũng giỏi, mỗi tội trong giờ học không nghiêm túc, các em không được học theo cậu ấy nhé!” Trần Thanh Sương giả giọng Tần Chính nói.
Tôn Hàn suy nghĩ một lúc thì đã nhớ ra. Chắc là lúc mẹ nuôi bắt anh nghi học để đi làm công nhân. Không phải anh ngồi không học nghiêm túc. cũng không phải anh không muốn học hết cấp ba. Mà là mẹ nuôi không để yên cho anh học, luôn miệng bắt anh nghi học để đi làm thuê.
Trong tình cảnh như vậy, sao Tôn Hàn tập trung học hành được.
Thầy Tần không biết chuyện nên đương nhiên sẽ nghĩ anh mất tập trung.
Sau đó một hôm về nhà, mặt mẹ nuôi lạnh tanh với anh, làm anh trốn học không đến trường nữa.
Mấy ngày sau, Tôn Hàn đã đến trường Nhất Trung làm thủ tục nghỉ học, sau đó ra đời làm thuê khi mới mười sáu tuổi.
Trong số những người làm công ấy, Tôn Hàn là người nhỏ tuổi nhất.
Thậm chí có thể nói là một đứa nhóc.
Nhưng đó đều là chuyện đã qua, giờ nghĩ lại hay tính toán so đo cũng chẳng để làm gì.
Tôn Hàn mỉm cười tự giễu: “Không ngờ thầy Tần lại nhận xét về tôi như thế, vinh hạnh quá!”
“Trong khoá mình, thầy Tần thích cậu nhất, nhưng tiếc là cậu lại nghỉ học sớm quá”.
“Nhưng tôi nghĩ chắc thầy thấy rất vui vì biểu hiện của cậu ở trường hôm nay, con mắt nhìn người của thầy rất chuẩn, chắc chắn cậu sẽ là học sinh mà thầy thấy hài lòng nhất”, Trần Thanh Sương thấy vui thay cho Tôn Hàn.
“Tôi cũng nghĩ vậy”, Tôn Hàn thừa nhận.
“Ha ha, nhận luôn mới sợ chứ”.
“…”
Quãng đường có dài đến mấy thì cũng có điểm cuối.
Trần Thanh Sương bỗng thấy tối nay quá ngắn, chưa gì đã đến nhà mình rồi.
Câu chuyện của hai người cũng dừng lại.
“Đến nhà cậu rồi kìa”.
“Ừ”.
Trần Thanh Sương lưu luyến nhìn Tôn Hàn, không hề che giấu sự luyến tiếc trong ánh mắt.
Cô ấy biết, sau đêm nay, có trời mới biết khi nào mới được gặp lại anh.
“Lên nhà tôi ngồi chơi một lúc không?”, lúc nói câu này, mặt Trần Thanh Sương đỏ lựng.
Ám hiệu của cô ấy đã rất rõ ràng.
“Muộn rồi, cậu đi nghỉ sớm đi”, Tôn Hàn biết ý của Trần Thanh Sương nên đã từ chối.
Trần Thanh Sương chợt lắc đầu nói: “Sao thế? Đường đường là một sếp lớn mà lại sợ một người phụ nữ nhỏ bé như tôi à?”
“Hay cậu sợ tôi bám lấy cậu?”
Tôi sợ cậu bị thiệt thôi”, Tôn Hàn nghiêm túc nói.
Anh hiểu ý của Trần Thanh Sương, nhưng thật lòng anh không muốn phát triển một thứ tình cảm không có kết quả.
Nợ tình rất khó trả!