Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hầy, ban nãy con cũng nghe thấy mẹ nói gì trong điện thoại mà. Mẹ còn chẳng nhắc đến chữ ‘tiền’ nữa, không nhắc mà anh con đã bảo là hết tiền rồi, chẳng lẽ muốn gạt chúng ta sao?”, Dương Dung bất lực nói.


Chuyện này…


Sắc mặt của Từ Tiểu Bân càng lúc càng khó coi. khoản nợ một triệu mấy của cậu ta không phải vay từ ngân hàng thông thường, mà là vay nặng lãi!


Nếu không trả nợ, hậu quả sẽ rất khó lường.


“Mẹ à, yếu trâu còn hơn khoẻ bò, dù anh không còn tiền thì cũng sẽ không tiếc khoản tiền một triệu ấy đâu. Chúng ta đến tỉnh lỵ rồi van xin anh ấy, chắc chắn sẽ có thể trả nợ giúp con!”, Từ Tiểu Bân kiên định nói.


Hoặc có thế nói là trong lòng cậu ta hy vọng vậy.


Nhưng câu nói của Dương Dung đã khiến tâm trạng của cậu ta như rơi xuống đáy vực.


“Nhỡ nó không đưa tiền thì sao?”


Từ Tiểu Bân không hề nhận ra, nếu Tôn Hàn thực sự không đưa cho cậu ta xu nào, anh sẽ nhìn cậu ta đi vào chỗ chết!


Lần trước rời đi, Tôn Hàn từng khẳng định rằng sau này sẽ không đưa tiền cho cậu ta nữa.


Con người của Tôn Hàn nói được làm được, một khi đã quyết tâm thì chắc chắn sẽ không niệm tình thân.


“Vẫn còn một cách nữa, chúng ta… bảo Tôn Hàn cũng mua đá thô đi!”, đột nhiên, vẻ mặt của Từ Tiểu Bân trở nên nham hiếm.


Câu lạc bộ Bác Nạp náo nhiệt vô cùng.


Nhưng Lý Hắc Tử không thích sự náo nhiệt này chút nào, còn cảm thấy phiền, cực kỳ phiền.


Lúc này, với sự dẫn đầu của Tô Vấn Long, bảy, tám người có độ tuổi từ bốn mươi đến sáu mươi đang tập trung trong phòng làm việc của Lý Hắc Tử. Anh một câu, tôi một câu, rầm rì nhỏ to không ngớt.


Cả văn phòng tựa như một chảo dầu sôi vậy.


“Lý Hắc Tử, rốt cuộc anh đã làm gì mà lại khiến Tôn Hàn nổi giận đến mức này, chơi cả đánh võ đài?”, Tô Vấn Long giơ hai tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó mới nhìn Lý Hắc Tử đang ngồi hút thuốc trên xô pha.


Toàn bộ những người ở đây đều tản ra từ Thiên cửu môn năm xưa, có thể gọi là những kẻ phản bội Thiên cửu môn.


Đa số họ có thể không sống tốt như Tô Vấn Long và Lý Hắc Tử, nhưng đều không phải là nhân vật đơn giản.


Mục đích họ tập trung ở đây, chính vì thư tuyên chiến lên võ đài của Tôn Hàn.


Người đứng đầu Thiên cửu môn đã gửi chiến thư cho họ thì không phải chuyện tầm thường đâu!


Người chuyến lời cũng đã nói rõ, nếu Tôn Hàn thua, anh sẽ không làm chủ nhân của Thiên cửu môn nữa và rời khỏi tỉnh lỵ tỉnh Tây ngay lập tức.


Nhưng nếu họ thua thì chỉ còn hai sự lựa chọn, thuận theo hoặc chết!


Làm đến mức tuyệt tình thế này khiến bọn họ lo lắng vô cùng!


“Tôi chọc giận gì cậu ta ư, anh hỏi cậu ta đi, hỏi tôi làm gì?”


Lý Hắc Tử bực bội đốp chát lại. ông ta cũng thấy rất phiền đây. Bây giờ nhiều người chạy đến chất vấn còn làm ông ta thấy phiền hà hơn.


“Anh Lý, bảy giờ không phải là lúc để chúng ta nổi giận, nên nghĩ cách giải quyết vấn đề mới phải!”


Lúc này, một người đàn ông mập mạp bỗng đứng lên.


“Vương Bách Vạn à, vậy ông nói cho tôi nghe thử xem, anh có nghĩ ra cách gì hay không?”, Lý Hắc Tử nhìn đối phương.


Người đàn ông mập mạp ấy tên là Vương Bách Vạn, tuy danh tiếng không bằng Tô Vấn Long và Lý Hắc Tử nhưng cũng là một nhân vật rất đáng gờm.


Trước kia, khi còn ở Thiên cửu môn, bảy mươi phần trăm sản nghiệp của nội bộ Thiên cửu môn đều do ông ấy quản lý mảng tài chính, cũng được cung kính gọi là ‘ông Vương’.


“Cậu Tôn đã hẹn so tài trên võ đài rồi. Nếu chúng ta không nhận lời thì chẳng khác gì trúng tim đen, khiến người khác nghĩ rằng chúng ta sợ! E là phải nhận lời thôi”, Vương Bách Vạn thành thật đáp.


“Nhưng Vương Bách Vạn à, nếu chúng ta thua thì không chỉ phải trao trả sản nghiệp cho Thiên cửu môn, mà còn phải tiếp tục làm trâu làm ngựa cho Thiên Cửu môn và Tôn Hàn, anh cam tâm sao?”


“Chứ còn gì nữa. Tôi vất vả ngần ấy năm mới gây dựng được công ty, dựa vào cái gì mà bắt tôi trả chứ!”


“Cái này có thể không tính toán. Nhưng điều quan trọng nhất là nghe bảo Giang Lệ sẽ xuống phía Nam vào tháng Tư, chỉ còn hơn một tháng nữa thôi. Lúc này chúng ta quay về có khác gì tự chuốc khổ!”


Những người khác lại xôn xao bàn luận, về cơ bản đều thà chết cũng không muốn quay về Thiên cửu môn.


Có hai nguyên nhân chính, một là bây giờ họ đã tự mình làm chủ, sản nghiệp và tiền bạc trong tay họ đều là của riêng họ, thích tiêu ra sao thì tiêu, còn có thể giữ cho đời sau. Bây giờ mà quay về thì họ sẽ chẳng còn gì nữa.


Nguyên nhân thứ hai là Giang Lệ -người được mệnh danh là vua của thế giới ngầm. Giang Lệ mà xuống phía Nam thì chắc chắn sẽ có rất nhiều cách để đối phó với Thiên cửu môn. Bọn họ không muốn làm kẻ thù của Giang Lệ.


“Vậy các anh nói xem nên làm thế nào?”, Vương Bách Vạn lạnh lùng nhìn đám người kia, vẻ châm chọc.


“Không nhận lời tuyên chiến! Chúng ta không nhận lời, chẳng lẽ cậu ta ép được chúng ta à?”, có người đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK