Là một người sáng lập nên nhãn hiệu này, công ty thời trang Sâm Uy nhất định sẽ phải nghĩ cách lôi kéo Liễu Y Y, mà cách giữ người tốt nhất chính là cổ phần.
Phương Minh Nguyệt dường như có thể tưởng tượng ra, lúc đó Liễu Y Y sẽ được vô số người chú ý, hào quang vạn trượng!
Nếu so sánh thì chút thành tựu cỏn con của cô ta chẳng đáng là gì.
Tôn Hàn đột nhiên bật cười: “Thực ra tôi không quan trọng cô ấy có thể đạt được những gì trong tương lai, tôi chỉ mong cô ấy có thể vui vẻ!”
“Chắc chắn sẽ như vậy. Phải rồi, bây giờ cô ấy thế nào rồi, đã đỡ chưa?”, Phương Minh Nguyệt hỏi với giọng quan tâm.
Nhưng trong lòng cô ta lại thấy bối rối, nếu tính ra thì ít nhiều gì cô ta cũng được coi là kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của Tôn Hàn và Liễu Y Y.
“Vẫn ổn”.
Sắp đến trưa, Tôn Hàn đột nhiên nhận được một cuộc gọi.
“Anh Tôn, tôi muốn gặp anh!”, trong điện thoại vang lên giọng nói đáng thương của Thẩm Nguyệt.
“Sắp đến giờ cơm trưa rồi, cô tìm một nhà hàng đi”. Tôn Hàn hơi do dự sau đó đồng ý.
“Được, tìm được nhà hàng thì tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh!”
Sau khi cúp máy, Phương Minh Nguyệt thấy hơi mất mát, liền hỏi dò: “Cậu Tôn, cậu đi gặp bạn sao?”
“Ừ, hôm nay cứ thế đã, tôi đi đây!”, Tôn Hàn lạnh nhạt nói.
Phương Minh Nguyệt thấy rất mất mát, cô ta đã mất đi cơ hội ở riêng với cậu Tôn.
Nhưng cô ta cũng nhận ra cậu Tôn không định đưa cô ta đi, thế nên chỉ có thể gật đầu.
Trước mặt Tôn Hàn, cô ta không có tư cách cò kè mặc cả.
Nhưng cô ta vẫn nói: “Vậy buổi tối…”
Tôn Hàn tất nhiên hiểu ý cô ta định nói.
Nhưng anh đã từ chối không hề do dự: “Gần đây tôi không có tâm trạng, mấy ngày nữa tôi sẽ đến tìm cô. Phương Minh Nguyệt, cô không cần cố ý lấy lòng tôi. Nếu cô đã là người phụ nữ của tôi thì tôi sẽ trở thành hậu thuẫn của cô, tất nhiên là ở trong một phạm vi hợp lý”.
Phương Minh Nguyệt mỉm cười: “Tôi biết rồi!”
Nếu là Liễu Y Y thì chẳng có gì là hợp lý hay không hợp lý cả.
Đây cũng là điểm khác biệt giữa cô ta và Liễu Y Y.
Chẳng mấy chốc Thẩm Nguyệt đã gửi địa chỉ đến, đó là một nhà hàng kiểu Tây khá sang trọng.
“Xin hỏi anh đi mấy người?”
“Tôi có hẹn ở đây”.
Sau khi đi vào nhà hàng, Tôn Hàn đã nhìn thấy Thẩm Nguyệt đang ngồi trong một góc của nhà hàng. Sắc mặt cô ấy hơi kém, xem ra mấy ngày nay không được ổn lắm.
Tôn Hàn đi tới ngồi xuống ghế. Anh xem thực đơn rồi chọn mấy món, sau đó hỏi Thẩm Nguyệt: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Anh Tôn, anh, anh có thể cho tôi mượn tiền được không?”, Thẩm Nguyệt khó khăn thốt lên.
Mượn tiền?
Tôn Hàn nhíu mày: “Nhà họ Thẩm có biến cố gì hay sao mà cô lại phải mượn tiền của tôi?”
Nhà họ Thẩm là ông trùm bất động sản của thành phố Giang Châu, khả năng tài chính không hề thua kém Từ Khang Niên, số tài sản hàng chục tỷ có thừa.