Diệp Tô cũng tỏ thái độ lại nói: “Con chịu rồi! Tôn Hàn vốn không thích con”.
“Chịu rồi thì thôi, dẫu sao không bám được lấy Tôn Hàn thì không chỉ mỗi bố thiệt đâu!”
Nghe thấy vậy, Diệp Tô không cam tâm, rất không cam tâm.
Nghĩ tới tiền tài và quyền thế của Tôn Hàn, sau đó nhìn lại tuổi tác của mình cùng chuyện tình đổ bể với Hàn Thế Văn, nếu cô ta không bám được lấy Tôn Hàn thì sau này khó mà tìm được đối tượng nào tốt hơn nữa.
Diệp Tô vội nói: “Thế giờ bô’ bảo con phải làm sao?”
Dương Khai Phú ở đầu dây bên kia ngập ngừng một lát rồi nói: “Tôn Hàn đi đâu thế?”
“Con không biết, hình như đi gặp người phụ nữ của cậu ta ở thành phố Giang Châu thì phải”.
Tối qua, Tôn Hàn không về, sáng sớm nay về thì không hề có vẻ say sỉn chút nào, không cần đoán cũng biết khả năng cao tối qua anh đã đi qua đêm với phụ nữ.
“Thế thì chờ bố về rồi tính tiếp”.
Đến buổi trưa, Tôn Hàn lần lượt đi đón Liễu Y Y và Đồng Đồng.
“Lịch tối nay thế này nhé. Chúng ta sẽ đi ăn chút gì đó đế lót dạ trước, sau
đó đưa Đồng Đồng đi xem phim. Dạo này ngoài rạp đang có một bộ phim hoạt hình về chủ đề hứa hẹn rất hay, mình có thể đưa Đồng Đồng đi xem”.
“Sau khi xem phim xong thì chúng ta lại đi ăn đêm, được không?”
“Phim có hay không ạ?”, Đồng Đồng chớp mắt hỏi.
“Hay chứ!
tí
“Thế thì con xem! Mẹ thấy sao ạ?”, Đồng Đồng mừng rỡ, nhưng vẫn không quên hỏi ý kiến của Liễu Y Y.
“ừ, thế quyết vậy nhé”.
Trong biệt thự.
Diệp Tô bồn chồn ăn cho qua bữa, sau đó liên tục nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ rồi mà Tôn Hàn vẫn chưa về, e
là đêm nay anh lại không về rồi.
Cô ta liếc nhìn Dương Khai Phú để xin ý kiến, như thể bảo ông ta hay nói gì đi, nếu không sẽ chẳng còn cơ hội mà gặp Tôn Hàn vào tối nay nữa.
“Khụ khụ, Tiểu Hạ này, tối nay anh cháu đi đâu vậy? Sao muộn thế này rồi mà vẫn chưa về?”, Dương Khai Phú nhìn sang Từ Hạ rồi hỏi.
Đương nhiên là anh cô ấy đi chơi với chị Y Y và Đồng Đồng rồi, nếu không vướng hai bố con nhà này thì Từ Hạ cũng đi cùng rồi.
Song, Từ Hạ không nói như vậy, mà chỉ trả lời qua loa: “Cháu cũng không biết nữa, bác tìm anh cháu có việc ạ?”
Dương Khai Phú nói với vẻ mơ hồ: “Không có gì, là anh cháu đã giúp nhà bác một việc lớn, mà bác còn chưa mời
cậu ấy được một bữa tử tế. Cháu xem anh cháu bận như vậy, mà mai bố con bác phải về rồi, chờ cậu ấy quay lại tỉnh thì chắc chắn lại vùi đầu vào công việc. Cho nên bác rất muốn bày tỏ thành ý mời cậu ấy đi ăn đêm nay”.
“Cháu… cháu thấy không cần thiết đâu, anh cháu không phải người câu nệ”.
Từ Hạ cũng biết chút ít về chuyện mà Tôn Hàn đã giúp nhà Dương Khai Phú, nhưng cô ấy vẫn không đồng ý với đề nghị của ông ta.
Bây giờ, Tôn Hàn đang tận hưởng không gian riêng với Liễu Y Y và Đồng Đồng, chắc hẳn sẽ không thích bị người khác quấy rầy.
Dương Khai Phú lập tức hùng hồn nói: “Từ Hạ, cháu không thể nói vậy được. Anh cháu không cần là việc của
cậu ấy, còn bác có muốn cảm ơn hay không thì là việc của bác. Nếu đến một bữa cơm mà bác cũng không mời cậu ấy được thì trong lòng sẽ thấy bức dứt lắm”.
Chuyện này…
Từ Hạ bắt đấu thấy khó xử.
“Muộn thế này rồi chắc Tôn Hàn không còn bận việc gì nã đâu, cháu gọi cho cậu ấy hỏi xem cậu ấy đang ở đâu, rồi bảo mình muốn đi ăn đêm. Chỉ là chút chuyện con cỏn thôi, sẽ không làm mất thời gian của cậu ấy đâu. Tiểu Hạ à, đừng bảo có chút việc này mà cháu không giúp được bác nhé?”
Thấy Từ Hạ lưỡng lự, Dương Khai Phú lập tức lấn tới ngay.
“Vâng, để cháu thử!”, cuối cùng Từ Hạ cũng phải bó tay trước Dương Khai Phú và nhận lời.
Dù Dương Khai Phú chỉ là bác họ của cô ấy, nhưng vẫn là bề trên, cô ấy cứ từ chối mãi cũng không hay.
Từ Hạ vừa lấy điện thoại ra thì Dương Khai Phú lại lên tiếng: “Nhớ phải nói là chỉ có cháu đi ăn với cậu ấy thôi nhé, nếu bảo là bác mời thì sợ Tôn Hàn sẽ từ chối mất”.
“Vâng”.
“Alo, anh ạ…”
Từ Hạ không nghĩ nhiều, lập tức gọi cho Tôn Hàn luôn, sau đó biểu đạt một cách đơn giản lại ý của Dương Khai Phú rồi nhanh chóng cúp máy.
“Anh cháu bảo đang chờ cháu ở khu phố ẩm thực, chúng ta đi luôn thôi”.