Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vừa khéo tôi có một thuộc hạ, rất muốn so tài với Tả vương. Người này tên Phá Quân, có lẽ ông từng nghe đến rồi. Tên có một chữ’Quân’, cũng rất giống ông ngày xưa. Tả vương có cảm thấy người này xứng đáng so tài không?”


“Phá Quân lấy một địch trăm!’, Tả Quân biết đó là ai.


Ông ta không biết Tôn Hàn ra tay có ức hiếp được mình hay không. Nhưng Phá Quân là một nhân tài mới xuất hiện, thuộc hàng hai của bộ phận chiến đấu, chắc chắn Tả Quân đã từng nghe tên. Ông ta biết đây là một người không dễ đối phó.


Thế nên ông ta có hơi do dự.


“Sao hả, Tả vương sống sung sướng lâu quá rồi nên không dám chiến đấu à? Nếu vậy, Tả vương vẫn nên ngoan ngoãn trao trả đồ của Thiên cửu môn rồi an


hưởng tuổi già thì hơn”, Tôn Hàn chế giễu.


“Mười hai giờ tối mai!”, sự hiếu chiến của Tả Quân đã bị khơi dậy.


“Được. Nếu Phá Quân thua, chỉ cần một ngày tôi còn ở đây, Thiên cửu môn sẽ không bao giờ đặt chân đến Tế Bắc! Nếu Tả vương thua, vậy thi tôi không chỉ lấy sản nghiệp thuộc về Thiên cửu môn, mà còn muốn đôi chân của Tả vương để làm hình phạt cảnh cáo!”


“Có thể giết có thể phế, đây là hình phạt của Thiên cửu môn dành cho kẻ phản bội. Yêu cầu này của tôi không hề quá đáng!”, vẻ nghiêm nghị hiện trên gương mặt Tôn Hàn.


Nếu Phó Văn Húc chọn Tôn Hàn làm chủ nhân của Thiên cửu môn, thì đã biết Tôn Hàn không phải là người dễ mềm lòng.


Người quá nghĩa khí không thể giữ tiền, người quá nhân từ không thể khiển tướng điều binh.


Đạo lý này đã được lưu truyền nghìn đời, đến nay vẫn đúng như vậy.


Khuôn mặt thoáng co giật, ánh mắt của Tả Quân trở nên nghiêm túc, “Mười hai giờ tối mai, cung kính chờ cậu đến!”


Sáng hôm sau.


Tôn Hàn ăn sáng ở nhà ăn khách sạn, còn Phá Quân đứng ở một bên.


“Ngồi xuống ăn chung đi”.


Tôn Hàn gọi phần ăn cho hai người, bèn ra lệnh.


“Cảm ơn cậu chủ!”


Phá Quân ngồi xuống, nhưng tư thế ngồi lại cứng còng, lưng cũng thẳng tắp, tạo cảm giác rất nghiêm chỉnh.


Tôn Hàn cười cười, “Đừng căng thẳng thế, tôi không đáng sợ như vậy đâu”.


Nghe anh nói vậy, tư thế ngồi của Phá Quân mới tự nhiên hơn một chút.


“À phải, tối nay cậu và Tả Quân sẽ giao đấu trên võ đài. Cậu nắm bao nhiêu phần thắng?”, Tôn Hàn buột miệng hỏi.


Phá Quân nghiêm túc đáp, “Phá Quân thà chết quyết không thua!”


Trận quyết đấu mười hai giờ tối nay, tuyệt đối không chỉ đơn giản là quyết đấu.


Nó còn liên quan đến lợi ích, Phá Quân biết rõ điều này.


Nếu thua, cậu sẽ là tội nhận của Thiên Cửu môn. Vì thế, cậu không được thua, không được phép xảy ra chuyện ngoài ý muốn!


Tôn Hàn khẽ gật đầu, giọng xoa dịu, “Tuy Tả Quân rất giỏi, nhưng ông ta đã bốn mươi rồi, đã đến tuổi trung niên. Còn cậu đương tuổi trai tráng sung mãn nhất, không lý gì lại thua ông ta được. Đừng


cảm thấy nặng nề quá”.


Tuy ngữ điệu của Tôn Hàn rất ôn hoà, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng nói mấy câu như “đừng quan trọng thắng thua”.


Bởi trong trận chiến này, Phá Quân có thế hy sinh tính mạng, nhưng không được phép thua.


“Phá Quân hiểu rồi ạ!”


Ăn xong bữa sáng, Tôn Hàn đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ rồi cười nói, “Nghe nói tháp Lôi Phong của thành phố Tế Bắc vang danh gần xa, một khi đã đến Tế Bắc thì phải đến tham qua tháp Lôi Phong”.


“Hôm nay hiếm khi lại có thời gian rảnh rỗi, cậu đi cùng tôi đi”.


Tháp Lôi Phong nằm ở rìa khu thành thị Tế Bắc, đã được xây dựng vào những năm năm mươi, đến nay đã có lịch sử hơn bảy mươi năm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK