Mục lục
Ngọa hổ tàng long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vâng”.


Hai người đi tới phòng trà, gọi hai ly trà.


Tôn Hàn mở điện thoại ra, tiếng thông báo vang lên dồn dập, đều là điện thoại của mẹ nuôi và em trai nuôi, mỗi người gọi tới mười cuộc mà anh không bắt máy.


Tôn Hàn cười với vẻ giễu cợt, vội vã đi tìm anh rồi sao?


Nhưng Tôn Hàn mà bọn họ muốn tìm là Tôn Hàn có tiền có quyền kia.


Chỉ một lát sau, Tôn Hàn lại chuyển điện thoại về chế độ máy bay, như vậy mới được yên tĩnh một lát.


“Ngày kia tôi định tham dự buổi tiệc từ thiện của trường tôi, sau đó chúng ta có thể xuất phát đi Giang Châu”, Tôn Hàn châm một điếu thuốc, bình thản nói.


“Tất cả đều nghe theo cậu chủ sắp xếp”, Từ Khang Niên đương nhiên không ý kiến gì.


Tôn Hàn khẽ cau mày nói tiếp: “Đúng rồi, lấy danh nghĩa của bất động sản Thịnh Hạ quyên góp cho trường Nhất Trung của Mục Thành mười triệu tệ. Ngoài ra, cứ đề tên tôi vào, tôi muốn làm đại biểu!”


Anh đã đồng ý với Tần Chính sẽ tham dự buổi tiệc nên đương nhiên không thể để thầy anh mất mặt.


“Việc này đơn giản, tôi lập tức đi làm”, Từ Khang Niên không cần suy nghĩ mà đáp ngay.


“Ừm”.


Tôn Hàn cũng không mấy để ý, chỉ khẽ gật đầu. Những việc anh giao là việc nhỏ, đương nhiên Từ Khang Niên sẽ giải quyết ổn thỏa.


Việc khiến anh thực sự không yên tâm vốn không phải chuyện này.


Đột nhiên, Tôn Hàn ngước mắt lên, khẽ bật cười hỏi: “Từ Khang Niên, ông thấy việc nhà tôi nên xử lý thế nào?”


Từ Khang Niên không ngờ cậu chủ sẽ hỏi mình câu hỏi đó. Nhưng Tôn Hàn đã hỏi tới thì chắc chắn ông ấy phải giải đáp.


Lần này đến Mục Thành, Từ Khang Niên cũng biết được chuyện nhà Tôn Hàn.


Từ Khang Niên nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Cậu chủ, cái gì cần dứt thì phải dứt, để lại sẽ càng thêm loạn!”


Lời này có phần hơi quá, nhưng là điều Từ Khang Niên thực sự nghĩ.


Tôn Hàn khẽ cười rồi thư thái nói: “Quả đúng vậy, tôi biết nên giải quyết thế nào rồi. Trước lúc đi tôi về nhà một lần là được”.





Cách một ngày sau, trời nắng đẹp. Còn chưa đến trưa mà cả Mục Thành đã được ánh nắng ấm áp bao bọc lấy.


Tôn Hàn cuối cùng cũng quyết tâm mở điện thoại ra liên lạc với mẹ nuôi Dương Dung.


Trong điện thoại, giọng Dương Dung vô cùng dịu dàng, ân cần hỏi han con trai nuôi đang ở đâu, khi nào thì về nhà?


Người một nhà phải ăn cùng nhau bữa cơm đoàn viên mới phải.


Tất cả đều là những lời dỗ ngọt.


Mẹ nuôi là người như thế nào, Tôn Hàn trong lòng thừa biết nên anh cũng chẳng mấy để tâm. Anh chỉ nói ngày mai sẽ về nhà một chuyến rồi cúp điện thoại.


Sau khi dặn dò Từ Hạ vài câu, Tôn Hàn ra khỏi khách sạn. Anh đã hẹn Triệu Thiên Giang gặp mặt ở quán trà ven bờ sông.


Thời tiết hôm nay thực sự rất đẹp, thích hợp đi uống trà, sưởi nắng.


“Tôn Hàn?”


Khoảng một rưỡi chiều, một giọng nói trầm trầm mạnh mẽ vang lên.


Tôn Hàn lúc này đang ngồi trước chiếc bàn trà mộc mạc, anh theo hướng âm thanh nhìn về phía người đàn ông mặc áo khoác da màu xám tro.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK