“Ông là ai, có biết tôi là…”
“Cho cậu ấm của công ty truyền thông Thân thị một bài học đi, theo đuổi con gái không phải bằng cách này đâu!!”
Thế nhưng Từ Khang Niên đã tự nói ra thân phận của Thân An Hoa.
“A!!”
Hai tên to con ấy ra tay không hề khách sáo, tiếng gào thét thảm thiết vang vọng khắp phòng.
Hôm sau.
Thẩm Tri Thu tỉnh dậy, đương xoa xoa cái đầu vẫn còn đau nhức của mình, mới nhận ra bản thân đang ở một căn phòng cao cấp của khách sạn.
Nước mắt lã chã rơi xuống.
Cuối cùng, cô ấy vẫn không thoát được…
Đúng lúc này, Tôn Hàn bưng bát cháo còn nóng hổi vào.
Đang khóc nấc lên, Thẩm Tri Thu bỗng ngẩn ra, “Sao cậu lại ở đây?”
“Đây là phòng tôi, tại sao tôi không được ở đây?”, Tôn Hàn đặt bát cháo ở mép giường.
“Tối qua đã xảy ra chuyện gì?”
Cõi lòng đã nguội lạnh của Thẩm Tri Thu bỗng loé lên chút ánh sáng. Chẳng lẽ tối qua Thân An Hoa đã tha cho cô?
Khả năng này không thấp.
“Nếu người của tôi đến chậm một bước thôi, thì có lẽ cô đã bị Thân An Hoa làm nhục rồi. Thẩm Tri Thu, chẳng phải cô có số điện thoại của tôi sao? Gặp
phải chuyện này mà cô không biết gọi cho tôi à?”
“Tôi, tôi sợ làm phiền anh! À phải, Thân An Hoa không làm khó anh chứ?”
Thấm Tri Thu giờ mới hiểu ra vấn đề, theo lời Tôn Hàn nói, tối qua anh đã giúp cô ấy thoát khỏi miệng hổ.
Thế thì chắc chắn sẽ có xung đột xảy ra.
Tôn Hàn có đấu lại Thân An Hoa không?
“Thân An Hoa không làm khó được tôi đâu. Được rồi, ăn cháo đi, sẽ giúp cô tỉnh rượu hơn đấy. Ăn cháo xong, tôi sẽ cho người đưa cô về căn hộ. Nghỉ ngơi cho tốt đi nhé”, Tôn Hàn nhẹ giọng đáp, không định giải thích nhiều.
“Được!”
Thẩm Tri Thu cảm thấy Tôn Hàn đuổi mình đi nhanh như vậy, có đôi chút không hợp tình hợp lý.
Nhưng rồi nghĩ đến chuyện người ta đã giúp mình thoát khỏi sự việc nhục nhã kia, cô ấy nào dám yêu cầu gì khác nữa chứ.
Chẳng bao lâu sau, Tôn Hàn bảo Từ Khang Niên lái xe đưa Thẩm Tri Thu trở về.
Dọc đường đi, Thẩm Tri Thu suy nghĩ rất lâu mới do dự hỏi, “Chào anh, anh có thể cho tôi biết, Tôn Hàn rốt cuộc là, là người như thế nào hay không?
Từ Khang Niên lớn hơn Thẩm Tri Thu chừng mười tuổi, nhìn Thẩm Tri Thu có cảm giác như nhìn em gái của mình vậy, bèn bật cười, “Cậu Tôn là người thế nào thì tôi không thể tiết lộ. Nhưng tôi có thể nói cho cô biết, với hạng người
như Thân An Hoa, dù có một trăm tên cũng không thế động vào cậu ấy”.
Thẩm Tri Thu lập tức há hốc miệng, không dám tin.
Thân An Hoa đã là một cậu ấm rất có quyền lực ở tỉnh lỵ này.
Vậy mà Tôn Hàn còn có quyền có thế hơn gã gấp trăm lần!
Sau khi bị tẩn một trận no đòn, Thân An Hoa phải vào viện, nửa bên mặt đều được băng bó.
Cả buổi tối ấy, gã điên cuồng gọi điện thoại hòng tìm cho ra kẻ đã ra tay với mình.
Gã phải làm thế mới trút giận được!
Bị đánh đập dã man như vậy mà không biết đối phương là ai, lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng Thân An Hoa.
Nếu không tra ra danh tính đối phương, gã sẽ không thế nguôi giận!
Tối hôm ấy, gã đã nhờ biết bao người điều tra, vậy mà vẫn không thu hoạch được gì.
Cứ như đám người đánh gã đều từ trên trời rơi xuống vậy.
Sau khi bình tĩnh lại, Thân An Hoa mới bắt đầu suy ngẫm về chuyện này. E rằng lai lịch của đám người đánh gã không hề đơn giản.
Gã bất giác cảm thấy hơi sợ.
Rốt cuộc Thẩm Tri Thu đang được ai che chở?
Chẳng lẽ có một người đàn ông quyền thế hơn cả gã, đang bảo vệ Thẩm Tri Thu ư?
ở tỉnh lỵ tỉnh Tây, tuy Thân An Hoa biết bản thân mình rất lợi hại, nhưng chắc chắn vẫn còn rất nhiều nhân vật ghê gớm mà gã không thể động đến.
Cốc cốc!
Có tiếng gõ cửa phòng bệnh.