Bên phía Tiết Lan Anh thì lại náo nhiệt hơn hẳn.
Bà ta cầm hết vòng này đến vòng khác lên xem, vui sướng vô cùng.
“Con trai à, con thấy đôi vòng này thế nào?”
“Được đấy, rất hợp với mẹ!”, Hoàng Tài cười phụ họa.
“Bao nhiêu tiền?”
“Bà cụ tinh mắt thật đấy, đôi vòng này được chế tạo từ ngọc Hòa Điền thượng phẩm, có giá 136 nghìn tệ. Nếu như bà thích thì nể mặt Hoàng Tài, tôi sẽ giảm giá chỉ còn 128 nghìn tệ thôi!”, quản lý Mai nói.
“Ừ, gói lại đi”, Hoàng Tài đồng ý mua ngay lập tức.
Nhưng Tiết Lan Anh lại nhíu mày.
“Thưa bà, giá cả thế này đã là giá cả ưu đãi nhất của bên chúng tôi rồi! Nếu là người khác thì tôi cùng lắm chỉ có thể giảm ba nghìn tệ thôi! Hơn nữa vòng ngọc này rất hợp với bà!”, quản lý Mai vội vàng giải thích.
“Rẻ quá!”, Tiết Lan Anh liền thốt lên.
Quản lý Mai: “….”
Hoàng Tài thấy hơi đau đầu, mẹ ông ta lại bắt đầu giở chứng rồi!
“Quản lý Mai, đem vòng ngọc đắt nhất trong tiệm các cô ra cho mẹ tôi xem!”
Tiết Lan Anh là mẹ của Hoàng Tài nên tất nhiên ông ta hiểu rõ tính mẹ mình.
Đã lớn từng này rồi mà còn thích so sánh hơn cả các cô gái trẻ.
Mẹ ông ta rất hay so sánh với những người bạn già, xem con gái nhà ai tặng cái gì, con trai nhà ai tặng cái gì.
Biết tính tình của Tiết Lan Anh nên Hoàng Tài biết rằng nếu hôm nay ông ta không mạnh tay chi tiền thì mẹ ông ta sẽ không hài lòng.
Biết thế thì lúc đưa Từ Hạ đi chọn trang sức đã không đưa Tiết Lan Anh đi cùng rồi.
“Ông chủ Hoàng…”, quản lý Mai muốn nói lại thôi.
“Lẩm bẩm cái gì đấy, sợ con trai tôi không trả nổi sao?”
Vừa nghe thấy Hoàng Tài định mua cho mình thứ đắt nhất, sắc mặt Tiết Lan Anh liền trở nên rạng Vâng, xin chờ một lát đi vào bên trong Chẳng mấy chiếc quản lý Mai đã lấy một chiếc hộp đựng vừa nhìn đã biết có chất lượng rất cao ra, sau đó mở hộp đó ra, bắt đầu giới thiệu: Nếu như xét về chất ngọc thì chiếc vòng ngọc này không hề có gì đặc biệt, thậm chí còn không bằng đôi ngọc Hòa Điền mà bà cụ vừa xem
“Nhưng điểm đặc biệt của nó là, nó chính là đồ cổ được lưu truyền lại từ thời Đại Thanh”.
“Chủ nhân trước của nó là một phu nhân nhà quan, thân phận vô cùng cao quý, hơn nữa còn trường thọ trăm tuổi. Hơn nữa lưu truyền qua ba đời, những chủ nhân đều không gặp tai nạn hay bệnh tật gì, vô cùng may mắn, đây là vật đại cát!”
“Thế nên là giá cả…”
Quản lý Mai nói vậy khiến Tiết Lan Anh vô cùng hài lòng, thế nên liền cầm ngay chiếc vòng lên, yêu thích không nỡ buông tay: “Chúng tôi lấy cái này!”
Hoàng Tài nuốt một ngụm nước bọt, nếu là đồ cổ thì e là phải từ một triệu tệ trở lên.
Nhưng lúc này có hối hận cũng đã muộn rồi.
Ông ta cứ tưởng rằng đồ trong Kim Phu Nhân có đắt đến đâu thì dù sao Mục Thành cũng chỉ là một nơi bé nhỏ, đồ chỗ này không thể nào quá đắt được.
Thế nên ông ta mới bảo quản lý Mai đem vòng ngọc tốt nhất ra, kết quả là đồ cổ lại được đem ra.
Thật sự là…
Ông ta đang định hỏi giá cả thì đột nhiên Từ Hạ ở một bên nói rằng: “Tôi đã chọn xong rồi”.
“Chọn xong rồi à, tôi xem nào!”
Tiết Lan Anh liền cầm chiếc vòng đi tới, Hoàng Tài và quản lý Mai cũng đi theo.
“Tôi lấy những món này!”
Từ Hạ giơ tay chỉ vào nhẫn, khuyên tai và dây chuyền.
“Mang đồ ra cho bà Hoàng đi!”, quản lý Mai nói với nhân viên.
“Vâng!”
Khi ba món này được đưa lên tủ kính, Hoàng Tài liền hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Quản lý Mai tính toán giá trị rồi nói: “Nhẫn là 16 nghìn tệ, khuyên tai 8 nghìn tệ. Vòng cổ thì đắt hơn một chút, đó là sản phẩm được thiết kế đặc biệt của Phượng Dịch, làm từ bạch kim, trị giá 155 nghìn tệ!”
“Tôi sẽ giảm giá 20 phần trăm cho ông chủ Hoàng…”
Đối với thân phận của Hoàng Tài thì những thứ này thực sự không hề đắt, thậm chí có thể nói là vô cùng rẻ.
Thế nên quản lý Mai không nghĩ nhiều, nghĩ rằng họ chắc chắn sẽ lấy.
Nhưng Tiết Lan Anh lại vô cùng kích động.
Bà ta tạm chấp nhận được giá cả của hai món trước.
Nhưng vừa nghe vòng cổ trị giá 155 nghìn tệ thì bà ta liền bực mình.