Tiết Lan không biết nên làm gì bây giờ nữa.
Rõ ràng Tiết Lan đã nói với bà cụ, giờ lành đính hôn là mười một giờ, thế mà bà cụ vẫn đẩy giờ lên sớm hơn.
Họ nào có xem Y Y là con gái của nhà họ Liễu chứ?
Bị khinh khi như vậy, nếu sau này Y Y gả cho Hoàng Thiếu Tài thì nhà họ Liễu có giúp đỡ Y Y hay không?
Chẳng lẽ bà ấy thực sự đã sai khi đồng ý chuyện đính hôn ư?
“Bà nội nói phải đấy ạ. Đính hôn thôi mà, không cần quy củ nhiều vậy đâu, giờ tốt hay không cũng chẳng quan trọng. Con sẽ ra ngay”.
Liễu Y Y tự giễu, nước mắt đã rưng rưng nơi khoé mắt, nhưng cô vẫn kiên cường không để nó tuôn rơi.
Tiết Lan xót xa nhìn Liễu Y Y, “Y Y à…”
“Mẹ đừng nói nữa. Nếu mẹ muốn con gả chồng, bà nội cũng muốn con gả chồng, vậy con gả đi là được rồi!”
Liễu Y Y nhìn ra cửa sổ lần nữa nhưng vẫn không thấy chiếc Mercedes-Benz S của Tôn Hàn, một giọng nói đau đớn phát ra từ trong lòng cô, “Tôn Hàn, anh không đến cũng tốt, để tôi không phải khó xử”.
Ở sảnh chính.
Người chủ trì buổi lễ đã bước lên sân khấu, bắt đầu nói những câu chúc phúc tốt đẹp.
Hoàng Thiếu Tài mặc Âu phục, đi giày da đứng trên bục cầu thang bên cạnh sân khấu, cầm bó hoa hồng vô cùng đẹp đẽ trong tay.
“Cậu chủ Hoàng à, bây giờ cậu đã đính hôn với Y Y như ý nguyện rồi, nhớ đừng quên lô rượu của xưởng rượu chúng tôi nhé?”, Cậu của Liễu Y Y, Tiết Kiến Quốc, tha thiết nói.
“Yên tâm đi. Đừng nói là hàng hoá trị giá chín triệu, dù có là hàng hoá hàng chục triệu, tôi cũng có thể dễ dàng đẩy mạnh tiêu thụ cho ông!”, Hoàng Thiếu Tài nói chắc nịch.
Bản thân gã ta cũng đã có mấy đời vợ, hoàn toàn không để bụng chuyện Liễu Y Y từng bị xâm hại. Hơn nữa, gã ta cưới được con gái của nhà họ Liễu, danh tiếng truyền ra ngoài cũng không tệ chút nào.
So ra, chuyện cỏn con của gia đình Tiết Kiến Quốc có đáng là gì?
“Cảm ơn cậu chủ Hoàng, cảm ơn cậu chủ Hoàng!”